Mặt dây ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, rõ ràng là món quà đặc biệt chuẩn bị cho tiểu công chúa nhà họ Hạ, thoạt nhìn thì có vẻ như Chu Quốc Lương đã tính toán rất tốt, nhưng ông ta lại không hề biết rằng Hạ Mạt không có hứng thú với ngọc.
Chỉ có điều ông Tứ thấy vật này vừa mắt nên cũng khẽ gật đầu, ông ta cất mặt dây ngọc đi sau đó cao giọng nói: "Tiểu Long".
Cánh cửa phòng bên cạnh hé mở, một người đàn ông trạc ba mươi tuổi bước ra ngoài.
Người đàn ông đầu trọc, sắc mặt lạnh như băng, khí thế vô cùng dữ tợn, đứng đó giống như một ngọn thương nhọn hoắc.
Trịnh Long cung kính nói: "Ông Tứ".
“Đi giúp ông chủ Chu làm một chuyện”, ông Tứ nói.
“Vâng!”, Trịnh Long đáp.
Ông Tứ nhìn Chu Quốc Lương cười nói: "Lát nữa tôi còn phải tiếp khách quý, xin thứ lỗi".
“Ông Tứ, vậy tôi xin đi trước”, Chu Quốc Lương vội vàng đứng lên.
Trịnh Long bước tới, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Sếp Chu, chúng ta ra ngoài nói chuyện".
...
Chín giờ bốn mươi.
Diệp Tuân ngồi taxi tới công ty.
Hôm nay anh định nghỉ ngơi, nhưng Lê Tuyết Vi là một người nghiện công việc, mỗi ngày đều đến công ty. Khi Lê Tuyết Vi chuẩn bị ra ngoài, Diệp Tuân đã hỏi cô liệu anh có thể mượn một chiếc ô tô không.
Nhưng cô nàng đó thật keo kiệt, rõ ràng trong ga ra còn có ba chiếc xe nhưng cô vẫn không cho mượn, cô đã nói ra một lý do rất chính đáng: “Nếu cho anh mượn anh lại làm hỏng xe thì sao?”
Không còn cách nào khác, Diệp Tuân chỉ có thể tự mình bắt taxi đến công ty.
Diệp Tuân đang mở cửa sổ hóng gió thì nhận được một tin nhắn. Anh lấy điện thoại di động ra và thấy đó là tin nhắn của Quan Đình.
"Đến công ty đi, tôi có chuyện phải trực tiếp nói với anh".
Diệp Tuân đáp: "Được. Đúng lúc tôi cũng có việc phải đến công ty, mười phút nữa tôi sẽ đến".
"Tốt lắm. Tôi sẽ chờ anh ở cổng".
Một lúc sau, Diệp Tuân xuống xe ở cổng công ty nhưng không thấy Quan Đình đâu, lúc anh đang nhìn xung quanh thì bỗng có một chiếc van màu trắng chạy tới dừng lại bên cạnh Diệp Tuân.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một thanh niên đầu trọc thò đầu ra ngoài, lạnh lùng nhìn Diệp Tuân nói: "Lên xe".
Diệp Tuân thờ ơ liếc mắt nhìn đối phương.
Thanh niên đầu trọc cau mày, để lộ ra thứ trong tay, chỉ vào ngực Diệp Tuân, không kiên nhẫn nói: "Mau lên! Lên xe".
Trên tay hắn ta là một khẩu súng lục.
Diệp Tuân vẫn thờ ơ như cũ.
Khẩu súng lục kia không thể nào uy hiếp được anh, nhưng ngay sau đó, biểu cảm của Diệp Tuân lại hơi thay đổi.
Anh nhìn qua cửa kính xe và thấy có một người phụ nữ đẫm nước mắt đang ngồi ở băng ghế sau của xe.
Đó là Quan Đình.
Cô ta đang bị hai người đàn ông vạm vỡ bắt làm con tin, bị kẹp ngồi ở giữa.
Người đàn ông to lớn bên trái đang cầm một con dao găm kề vào lưng cô ta, còn người đàn ông to lớn bên phải cầm điện thoại di động của cô ta trên tay.
Nếu Quan Đình không bị bắt làm con tin thì Diệp Tuân có hàng trăm cách để nhanh chóng giết chết hết đám người này, nhưng Quan Đình đang ở trong tay bọn chúng, sợ ném chuột vỡ đồ nên Diệp Tuân chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
Thấy Diệp Tuân cũng bị bắt, Quan Đình bật khóc: "Diệp Tuân, tôi xin lỗi, họ đã lấy điện thoại của tôi để gửi tin nhắn cho anh..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!