Các bác sĩ bên cạnh đều giật mình.
Thủ pháp của Diệp Tuân quá sắc bén như muốn đâm chết người vậy, khiến cho người khác nhìn mà trong lòng kinh hãi.
Không hề để ý đến kẻ khác, Diệp Tuân chỉ tập trung hạ dao xuống.
Kỹ thuật của anh vừa nhanh vừa chuẩn, rất ít khi do dự.
Chuyên gia vừa nhìn là đã biết.
Chỉ cần nhìn Diệp Tuân hạ dao xuống thì sắc mặt của các bác sĩ xung quanh đều thay đổi.
"Thủ pháp nhanh quá", một vị bác sĩ đã có tuổi kinh ngạc nói.
"Thật sự quá nhanh", một bác sĩ khác lại nói.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt chủ nhiệm Vương, ông ta trầm giọng nói: “Không có kinh nghiệm trải qua hàng trăm ca phẫu thuật lớn thì không thể nào luyện được kỹ thuật như vậy, cho dù tôi còn trẻ khỏe cũng không thể thực hiện mỗi động tác vừa nhanh vừa chính xác đến thế".
Nghe chủ nhiệm Vương nói xong, các bác sĩ và y tá khác đều thất thần nhìn nhau.
Chủ nhiệm Vương là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất trong bệnh viện của bọn họ, thế mà ngay cả ông ta cũng nói rằng kỹ thuật của mình không bằng Diệp Tuân... vậy thì chẳng phải vị bác sĩ bên ngoài này còn giỏi hơn cả chủ nhiệm Vương sao?
“Chỉ khâu”, Diệp Tuân lạnh lùng nói.
Giọng nói của Diệp Tuân khiến mọi người hoàn hồn.
Khoang ngực đã được mở ra, tất cả các bác sĩ đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy thứ bên trong.
Vết thương của Dương Đào giống hệt như những gì Diệp Tuân đã nói!
Chẳng lẽ anh thực sự có khả năng thấu thị?
Vị bác sĩ trẻ đang quay video lộ ra vẻ khó tin khi chứng kiến cảnh tượng này.
Vị bác sĩ bên ngoài này thực sự là thần! Quá thần kỳ!
Kỹ năng và khả năng phán đoán chính xác của Diệp Tuân đã thuyết phục được tất cả các nhân viên y tế, thậm chí cả chủ nhiệm Vương cũng chủ động hỗ trợ Diệp Tuân.
Họ đều là những bác sĩ phẫu thuật có kinh nghiệm, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, giúp giảm đáng kể khối lượng công việc cho Diệp Tuân và đẩy nhanh tiến độ ca phẫu thuật.
Nhìn thấy Diệp Tuân thực hiện ca phẫu thuật trong khi chủ nhiệm Vương đứng một bên hỗ trợ, người bác sĩ trẻ cảm thấy rất phức tạp.
Nếu như anh ta muốn làm được như những chuyện mà Diệp Tuân đang làm, khiến cho chủ nhiệm Vương cũng phải đứng một bên hỗ trợ, vậy thì phải mất bao lâu chứ?
Mười năm hay hai mươi năm?
...
Trong khi Diệp Tuân và những người khác đang phẫu thuật Dương Đào.
Thì ở một bệnh viện khác, ca phẫu thuật chữa gãy xương của Chu Gia Đống cũng sắp hoàn thành.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một nhóm người đang lo lắng chờ đợi.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế dài, nét mặt không giận tự uy, âm trầm không nói gì, đám nhân viên cấp dưới đứng xung quanh đều không dám hó hé.
Lúc này tiếng chuông di động lanh lảnh vang lên đã phá tan bầu không khí nghiêm trọng bên ngoài phòng phẫu thuật.
Chu Quốc Lương bắt máy: "Nói!"
Người ở đầu dây bên kia nói: "Sếp Chu, tôi đã tìm ra kẻ làm cậu chủ bị thương, kẻ đó tên là Diệp Tuân, nhân viên của công ty quốc tế Toàn Cầu".
"Công ty quốc tế Toàn Cầu? Công ty của Lê Tuyết Vi sao?", Chu Quốc Lương hỏi.
"Vâng".
“Tôi biết rồi”, Chu Quốc Lương cúp điện thoại, vẻ mặt càng lúc càng u ám.
Một nhân viên đề nghị: "Sếp Chu, sao chúng ta không báo cảnh sát? Tôi có quen biết Hoàng Sở ở Phù Dung cục, nhất định sẽ xử lý thằng nhóc đó đàng hoàng!"
"Óc mày là óc lợn hả? Cảnh sát dám đánh gãy tay chân của thằng đó không? Ngay cả chuyện này mà cũng không hiểu thì tao nuôi mấy thằng vô dụng như tụi mày có ích lợi gì?", Chu Quốc Lương tức giận mắng.
Các nhân viên đều run rẩy không dám nói lời nào.
Trên địa bàn của mình vậy mà năm sáu người không thể bảo vệ nổi cậu chủ Chu, còn để cho hắn ta bị gãy chân, quả thật cả đám người vô dụng không gì tả nổi.