Bác sĩ trẻ cảm thấy mắt cá chân đau nhức, anh ta aiz yo một tiếng, lảo đảo ngã quỵ xuống bên cạnh.
Lúc này, ba bốn bảo vệ vội vàng xông vào.
Một bác sĩ chỉ vào Diệp Tuân hét lớn: “Chính là người đó, mau ngăn anh ta lại!”
“Đứng lại!”, mấy nhân viên bảo vệ quát mắng, xông đến ngăn cản Diệp Tuân.
“Đừng ở đây làm bậy”.
“Có gì cứ từ từ nói, anh thả bệnh nhân xuống trước đi”.
Mấy bảo vệ đưa ra những lời lẽ tử tế để thuyết phục, đồng thời cũng nghiêm nghị quát mắng.
Bình thường Diệp Tuân đối mặt với bọn họ cũng sẽ rất khách sáo. Chỉ là tình hình hôm nay nguy cấp, trì hoãn thêm một giây, Dương Đào càng cách cái chết một phút.
Diệp Tuân nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía mấy nhân viên bảo vệ trước mặt, khẽ quát một tiếng.
“Cút!”
Tiếng quát khẽ này giống như quát giữa sấm mùa xuân, chấn động đến mức tai mấy bảo vệ vang lên tiếng vù vù.
Thậm chí nhân viên bảo vệ yếu nhất cũng cảm thấy choáng váng hoa mắt, đứng không vững, vừa đặt mông đã ngã ngồi trên đất!
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Tuân như lưỡi dao, mấy nhân viên bảo vệ chịu thua thiệt, toàn bộ đều phát rét. Chỉ có người đối diện trực diện với Diệp Tuân mới biết tia sát khí anh bộc phát ra kinh khủng đến nhường nào.
Bảo vệ không dám hé răng, càng không dám ngăn cản, tất cả đều ngoan ngoãn nhìn Diệp Tuân đi xuyên qua bọn họ.
“Các người sao không ngăn cản cậu ta?”, chủ nhiệm Vương nhíu mày.
“Không cản được”, một bảo vệ cười khổ nói.
“Không cản được? Các người có cản hả? Không hề!”, bác sĩ trẻ giận đến mức toàn thân phát run.
“Được rồi, bây giờ đừng để ý những thứ khác, bệnh nhân đã đến phòng phẫu thuật, chúng ta mau vào hỗ trợ, nắm chắc thời gian cứu người! Nếu không xảy ra chuyện gì, ai cũng không thoát khỏi trách nhiệm!”, chủ nhiệm Vương cau mày nói.
Diệp Tuân đã đẩy người vào, nếu như tiếp tục cãi vã, làm chậm trễ thời gian, bệnh nhân này sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Việc đã đến nước này, không thể chậm trễ thời gian thêm được!
Chủ nhiệm Vương vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật.
Những người khác cũng ý thức được điều này, hơn nữa một mình Diệp Tuân không thể nào hoàn thành được phẫu thuật, bọn họ liền rối rít đi theo chủ nhiệm chạy đến phòng phẫu thuật.
“Tiểu Lý, con trai tôi sao rồi?”
Các bác sĩ vừa vào phòng phẫu thuật, một người đàn ông trung niên mắt to mày rậm vội vàng chạy vào đại sảnh khoa cấp cứu, mặt đầy lo lắng nhìn về Lý Tâm Khiết.
“Cục trưởng Dương, Dương Đào đang tiến hành cấp cứu trong phòng phẫu thuật”, Lý Tâm Khiết báo cáo.
Người đàn ông trung niên mắt to mày rậm này chính là cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, bố của Dương Đào, Dương Kiến Minh.
“Tình hình tốt hay xấu?”, Dương Kiến Minh hỏi.
Lý Tâm Khiết do dự, nói: “Không ổn lắm”.
Dương Kiến Minh người hơi lảo đảo, Lý Tâm Khiết vội vàng đỡ ông ta, nói: “Bác Dương, bác không sao chứ?”
“Không sao”, Dương Kiến Minh miễn cưỡng nặn ra hai chữ.
Lý Tâm Khiết nhìn ra được ông ta đang gắng gượng chống đỡ.
Dương Kiến Minh chỉ có một đứa con trai độc nhất này, hôm nay đứa con trai duy nhất rơi vào nguy kịch, đổi lại là người khác cũng khó mà chịu đựng nổi.
Trong phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu.
Chủ nhiệm Vương cùng ba bác sĩ khác và y tá vừa nghe tin liền chạy vào, Diệp Tuân đã mặc xong quần áo phẫu thuật, đeo khẩu trang, đưa ra một loạt chỉ thị rất đâu vào đấy với bọn họ.
“Theo dõi điện tâm đồ”.
“Lập tức thiết lập đường vào tĩnh mạch!’
“Vận chuyển máu!”
“Thuốc mê!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!