"Ôi trời, nóng tính thật. Cậu Chu này, tao vốn dĩ cũng không muốn chấp nhặt với mày làm gì, vậy mà mày cứ muốn chọc giận tao, nếu đã như vậy thì dùng một chân để chuộc lỗi đi", Diệp Tuân nhìn Chu Gia Đống chậm rãi nói.
Diệp Tuân nói một cách rất thản nhiên, cứ như thể đánh gãy chân Chu Gia Đống chỉ là chuyện nhỏ như ăn bánh.
Chu Gia Đống nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Lấy một chân để chuộc lỗi?
Chẳng lẽ người này muốn đánh hắn ta tàn phế hay sao?
Chu Gia Đống lập tức giận dữ gào lên: "Con mẹ nó mày điên rồi sao! Bố của tao là Chu Quốc Lương! Mày có biết nhà họ Chu của tao giàu cỡ nào không? Nếu như mày dám động đến tao tức là mày đang tự tìm đường chết!"
“Thật sao?”, Diệp Tuân khẽ cười một tiếng rồi đứng lên, nhấc chân giẫm mạnh xuống!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của Chu Gia Đống.
Chân phải của Chu Gia Đống ngay lập tức bị giẫm gãy, xương trắng hòa lẫn máu thịt lộ ra bên ngoài lớp da trông vô cùng ớn lạnh.
Khuôn mặt của Chu Gia Đống vặn vẹo vì đau đớn, toàn thân hắn ta run rẩy, mồ hôi đổ ra đầm đìa. Cơn đau dữ dội gần như khiến hắn ta muốn ngất xỉu tại chỗ.
"Bây giờ tao đã giẫm gãy một chân của mày, mày nói tao nghe thử xem mày muốn tao chết như thế nào?", Diệp Tuân cúi đầu cười híp mắt nhìn xuống Chu Gia Đống hỏi.
Nghe lời nói của Diệp Tuân, nét mặt Chu Gia Đống run lên kịch liệt. Nét mặt của Diệp Tuân đang vô cùng bình tĩnh, nhưng khuôn mặt ấy càng bình tĩnh thì Chu Gia Đống lại càng sợ hãi!
Người này nhất định là một kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt, Chu Gia Đống chưa từng thấy người nào tàn nhẫn đến như vậy, nói không chừng người này còn dám giết chết hắn ta ngay tại đây!
Nỗi sợ hãi cái chết khiến cho Chu Gia Đống không còn dám lớn tiếng nữa, hắn ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đã sai rồi”.
“Không phải mày muốn tao chết hay sao?”, Diệp Tuân hỏi ngược lại.
Chu Gia Đống vội vàng lắc đầu, hai tay ôm lấy cái chân bị gãy, thất thanh nói: "Không dám! Không dám! Là do cái mồm thối của tôi! Van xin anh hãy thả tôi ra! Làm ơn!"
“Mày tự lo cho mình đi”, Diệp Tuân lạnh lùng liếc nhìn Chu Gia Đống, sau đó quay người đi về phía Quan Đình.
Quan Đình đang ngồi trong xe nhìn Diệp Tuân với nét mặt bàng hoàng, cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú sốc trước đó.
“Đừng ngẩn người nữa, chẳng có việc gì đâu”, Diệp Tuân nhìn cô ta, nở nụ cười ôn hòa.
Quan Đình có chút hoảng hốt, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông có nụ cười ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng này lại chính là một người hung ác tàn nhẫn ngay trước đó.
Anh ta đã giẫm gãy chân Chu Gia Đống nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cứ như thể mình chỉ vừa làm một việc vặt vãnh.
Trong mắt anh, một cậu chủ có lai lịch lớn như Chu Gia Đống cũng chẳng khác gì một con kiến.
Nói đánh gãy chân liền đánh gãy chân, người này còn quả quyết bá đạo đến mức nào chứ?
Một người như vậy mà chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong công ty của cô thôi hay sao?
Quan Đình cảm thấy chuyện này vô cùng nực cười.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh chiếc Cayenne, phía trước chỗ đậu xe có một chiếc xe van chắn đường, anh liền giơ chân đá nó ra ngoài.
Rít!
Bánh xe cọ sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, Diệp Tuân đã đá chiếc xe ra xa hai ba mét!