Chu Gia Đống nhìn vẻ mặt của Diệp Tuân, không biết vì sao lại có chút chột dạ.
Thời gian dần trôi đi, ngay lúc mọi người bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Một chiếc xe chở tiền chạy đến cửa trung tâm thương mại.
Hai gã vệ sĩ súng vác vai nhảy xuống xe rồi đứng canh gác bên cạnh xe.
Người đàn ông mặc vest đen đầu đầy mồ hôi chạy vào, vội vàng nói với Diệp Tuân: “Thưa anh, tiền ở trên xe, bây giờ lấy xuống hay là thế nào?”
“Mang tiền vào, đặt trên mặt đất, để cậu Chu và các vị ở đây được mở mang tầm mắt”, Diệp Tuân cất cao giọng nói.
“Vâng!”
Người đàn ông mặc vest đen gật gật đầu, chạy ra ngoài nói một câu với nhân viên ngân hàng đi theo xe đến.
Mấy nhân viên bắt đầu khiêng những chiếc hòm từ trên xe xuống, tiếp đó mở từng chiếc hòm một, xếp tất cả tiền mặt mới toanh ra sàn nhà sáng bóng.
Tiền mặt đỏ rực kích thích thần kinh mỗi một người ở đó.
Đa số mọi người ở đây đều chưa từng được tận mắt nhìn thấy mười triệu tiền mặt bày trên sàn nhà như vậy.
Hiện giờ, bọn họ may mắn được thấy rồi.
“Trời ạ, đều sắp xếp thành núi rồi!”
“Thật đồ sộ!”
“Con mẹ nó, nhiều tiền quá!”
“Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Người kia, thật sự lấy ra mười triệu!”
“Tôi thật sự ghen tị chết mất. Người đẹp kia thật có phúc. Khi nào mới có người vì tôi mà tức giận đập ra mười triệu, không, cho dù chỉ có một triệu cũng được!”
Đám quần chúng vây xem có kẻ nhìn đến choáng váng, có vài người vô cùng hâm mộ, còn mấy người trẻ tuổi vừa rồi còn mắng Diệp Tuân chém gió, cảm giác trên mặt đau rát.
Chu Gia Đống trợn mắt há hốc mồm, ra sức dụi mắt.
Không ngờ một thằng nhóc làm thuê lại thật sự có thể lấy ra mười triệu tiền mặt!
Coi như tấm thẻ kia là giả, nhưng mười triệu tiền mặt này thì không giả được!
Quan Đình cũng giật mình mở to đôi mắt xinh đẹp.
Vì sao một người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mười triệu lại đi làm bảo vệ cho công ty các cô?
Diệp Tuân, rốt cuộc anh là ai?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!