“Sao vậy? Tôi đâu có chọc gì cô?”, Diệp Tuân nghĩ mãi mà không ra, mặc dù hai ngày nay bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng Lê Tuyết Vi luôn cố ý tránh né anh, hai người gần như không chạm mặt, Diệp Tuân thật sự không biết mình chọc giận cô khi nào.
Lê Tuyết Vi nghiến răng nói: “Anh đi đón trưởng phòng Quan, sau đó đi mua quần áo cùng cô ấy”.
“Mua quần áo?” Diệp Tuân không hiểu ra sao: “Mua quần áo gì?”
“Sao anh nhiều lời vậy? Cứ đi thì biết!”, Lê Tuyết Vi tức giận, sau đó đi đến cổng lớn, ngồi lên một chiếc xe khác.
“Tính tình cô nàng này ngày càng nóng nảy, một ngày không trị là cưỡi lên đầu lên cổ rồi”, Diệp Tuân lẩm bẩm một câu, sau đó khởi động xe hơi lái đến công ty.
Đến cửa công ty, Diệp Tuân nhìn thấy Quan Đình mặc bộ váy công sở màu trắng, dáng ngọc yêu kiều đứng bên cạnh trạm gác.
Giày cao gót dưới chân càng tôn lên dáng người thướt tha thon thả của cô ta. Cô gái xinh đẹp như vậy đứng ở trước cửa, hấp dẫn không ít ánh nhìn của người đi đường.
Có điều, cô gái này đẹp thì đẹp đấy, nhưng cô ta khoanh hai tay trước ngực, đôi mày chau lại, trông vẻ tâm trạng không tốt đẹp gì.
Nhìn Diệp Tuân lái Cayenne chậm rãi tới gần, ánh mắt của Quan Đình càng lạnh lùng hơn.
“Đi bách hóa Vương Phủ Tỉnh”.
Đợi Diệp Tuân dừng xe xong, Quan Đình mở cửa xe ngồi xuống phía sau, lạnh nhạt nói.
“Trưởng phòng Quan, đi mua quần áo gì vậy?”, Diệp Tuân thuận miệng hỏi.
Quan Đình vốn không muốn nói chuyện, nhưng im lặng một lát rồi vẫn lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Lê không nói với anh?”
Diệp Huyên thở dài: “Không, trông sắc mặt cô ấy còn khó coi hơn cô”.
Trong đôi mắt đẹp của Quan Đình lóe vẻ tức giận: “Anh hẳn phải biết, tôi thấy anh là không vui rồi! Cho nên sắc mặt không tốt nổi”.
“Vậy cô còn điều tôi qua phòng PR làm gì?”, Diệp Tuân hỏi ngược lại: “Chẳng phải khiến mình ấm ức hơn sao? Trưởng phòng Quan, mặc dù các đồng nghiệp đều gây khó dễ cho tôi, sai tôi làm này làm kia, nhưng con người tôi ấy, khả năng chịu đựng rất tốt, chẳng để bụng gì đâu”.
Quan Đình đuối lí không trả lời được, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không để anh được dễ chịu”.
Diệp Tuân bất đắc dĩ nói: “Thế này thì hơi quá đáng rồi. Dù nói thế nào, tôi làm vậy cũng là vì cứu cô”.
Quan Đình tức giận nói: “Lúc đó anh có thể đưa tôi đến bệnh viện!”
“Trước không nói đến việc không kịp, mà đi bệnh viện cũng không chắc có cách gì”.