“Trận thế rầm rộ quá nhỉ”, Diệp Tuân cười như không cười nói. Anh không hề sợ súng, chỉ là ghét bị người khác chĩa súng vào.
“Làm gì! Mau bỏ súng xuống!”, Thường Uy quát to một tiếng: “Chính cậu ta đã cứu cô chủ!”
Mấy vệ sĩ áo đen nghe vậy thì sửng sốt, lộ vẻ xấu hổ, sau đó lập tức cất súng.
“Các người đang làm cái gì vậy? Là đám khốn khiếp kia dây dưa tôi mà!”, Hạ Mạt có chút tức giận, chỉ vào sáu tên côn đồ nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, bất mãn nói: “Mắt của các người có phải bị tật rồi không. Vừa gặp đã rút súng, lỡ làm anh trai này bị thương thì sao? Nếu không phải anh trai này xuất hiện đúng lúc cứu tôi, đợi đến lúc các người đến, chắc tôi đã bị lũ khốn này hành hạ rồi!”
“Cô chủ, xin lỗi. Thưa anh, chúng tôi rất xin lỗi”. Mấy vệ sĩ áo đen luôn miệng nói xin lỗi.
Thường Uy là người nhìn Hạ Mạt lớn khôn, cực kỳ yêu thương cô ta, nghĩ đến việc cô ta thiếu chút nữa đã bị đám côn đồ ức hiếp, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên.
Ông ta cau mày nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ bị đánh ngất kia, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lùng: “Một đám chết tiệt! Dám có ý đồ với cô chủ của chúng ta, quả thật chết ngàn vạn lần cũng không hết tội! Mấy người xử lý sạch sẽ cho tôi”.
“Vâng, ông Thường!”. Mấy vệ sĩ áo đen lên tiếng, mỗi người vác một tên côn đồ đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối, động tác của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, nhìn có vẻ thường xuyên làm loại chuyện này.
Diệp Tuân biết mấy tên côn đồ này chết chắc rồi.
Đổi lại là Minh Vương lúc trước, mấy tên côn đồ này chắc sẽ không sống nổi, đây không phải bởi vì Diệp Tuân đã trở nên nhân từ nương tay mà là anh đã ghi nhớ những lời khuyên răn lúc trước của Lý Phi Nhi, không muốn hở tí lại giết người.
Thường Uy đi đến trước mặt Diệp Tuân, cười hỏi: “Cảm ơn cậu đã cứu cô chủ của tôi. Xin hỏi cậu họ gì?”
“Tôi họ Diệp, tên một chữ Tuân!”, Diệp Tuân nói.
“Cậu Diệp trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh cao cường như thế, thật sự là làm cho người ta bội phục”, Thường Uy cảm thán.
“Cũng tàm tạm!”, Diệp Tuân cười.
Hạ Mạt ở bên cạnh cười nói: “Ông Thường cũng rất lợi hại. Chỉ là, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng sau càng mạnh hơn sóng trước”.
Thường Uy nghe vậy thì cười ha ha: “Cô chủ nói phải, tôi đúng thật là già rồi. Nhưng dù có trẻ thì chắc tôi cũng chỉ có thể tiếp mấy chiêu của cậu Diệp. Cậu Diệp, có thời gian rảnh cùng nhau ngồi xuống nói chuyện một chút không?”
Diệp Tuân cười nói: “Ông Thường khách khí rồi, trời không còn sớm, nếu không có chuyện gì, tôi xin đi trước”.
Thường Uy vội vàng giữ lại nói: “Cậu Diệp đợi đã, cậu đã cứu cô chủ nhà tôi, chúng tôi nhất định phải bày tỏ lòng cảm ơn. Xin đợi một lát, tôi sẽ sai người chuẩn bị một chút lễ mọn!”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thật sự không cần”, Diệp Tuân lắc đầu, nói xong xoay người muốn đi.
“Diệp Tuân, anh đừng đi vội. Tôi còn chưa cảm ơn anh”, Hạ Mạt lo lắng nói.
“Thật sự không cần. Đã khuya rồi, cô cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi”, Diệp Tuân nhìn Hạ Mạt mỉm cười nói.
“Chờ một chút!”. Dưới tình thế cấp bách, Hạ Mạt kéo tay Diệp Tuân, không cho anh đi, Diệp Tuân chỉ đành dừng bước.
Trong đôi mắt to long lanh của Hạ Mạt mang theo một tia cầu xin: “Diệp Tuân, chúng ta kết bạn qua mạng xã hội đi. Đợi khi nào anh rảnh, tôi lại mời anh ăn cơm, được không?”
Diệp Tuân nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hạ Mạt, liền mềm lòng, chỉ đành gật gật đầu.
Đôi mắt sáng ngời của Hạ Mạt lập tức bừng lên sự vui sướng, cô ta nhanh như bay lấy điện thoại ra, kết bạn với Diệp Tuân trên mạng xã hội, sau đó hai người tạm biệt nhau
Hạ Mạt vẫn nhìn theo bóng dáng Diệp Tuân, mãi đến khi hình bóng anh biến mất ở đầu ngõ, ánh mắt của cô ta vẫn không nỡ rời đi.