Chuyện này chẳng khác nào cá mập trong ao tù, chẳng mấy chốc thành phố Giang Hải nhỏ bé này sẽ bị tuyệt thế cường giả kia làm cho trời long đất lở.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lý Báo, Tề Vĩ khẽ cười nói: "Yên tâm đi. Cho dù bây giờ tao chỉ dùng một tay thì cả thành Giang Hải này cũng không có được mấy người là đối thủ của tao".
Lý Báo gật đầu, vô cùng đồng ý.
“Người đang ở đâu?”, Tề Vĩ lạnh lùng hỏi.
"Ở quầy bar bên kia! Anh Tề, để em dẫn mọi người qua đó", Chu Hạo xung phong chỉ hướng quán bar.
Đám người Tề Vĩ, Trương Hổ, Lý Báo ngay lập tức đi thẳng về phía quầy bar bên kia. Khách dọc đường đều lần lượt nhường đường, né tránh rất xa.
“Thằng nhóc kia, anh Tề đến rồi, mày còn không mau ra đây chịu chết đi!” Chu Hạo vừa đi vừa cười lớn, điên cuồng mắng Diệp Tuân.
Hơn chục người đàn ông to lớn hùng hổ tiến về một hướng, chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ khiến cho người bình thường sợ hãi đến mức muốn tè ra quần.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Lý Phong, Từ Oánh Oánh đều lắc đầu thở dài, lần này Diệp Tuân thực sự xong đời rồi!
Khi đám người anh Tề bước tới quầy bar thì đã không còn ai đứng ở đó, tất cả mọi người đều lui qua một bên. Cả quầy bar lớn bên cạnh bây giờ chỉ còn lại Diệp Tuân và Tưởng Chính Đức đang ngồi, vô cùng nổi bật.
"Anh Tề, anh Hổ, chính là nó!", Chu Hạo kích động kêu lên, chỉ vào Diệp Tu.
Tuy nhiên, khi Tề Vĩ và Trương Hổ nhìn thấy Diệp Tuân, sắc mặt của họ đồng thời thay đổi, cho dù là anh Tề cũng không khỏi sợ run cả người!
Sau đó, anh Tề không kìm nén được tức giận mà gầm lớn một tiếng: "Mẹ kiếp! Quỳ xuống cho tao!"
"Thằng kia, mau quỳ xuống dập đầu giải thích đi! Mày có nghe thấy không hả?", Chu Hạo nhìn Diệp Tuân đắc ý nói.
Chu Hạo vừa dứt lời thì Trương Hổ đã nhảy dựng lên tát vào đầu hắn, giận dữ mắng: "Đồ ngu! Quỳ xuống cho tao!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Anh Hổ, sao anh lại đánh em?”, Chu Hạo bị đánh, ngẩn người chẳng hiểu tại sao.