Một nhóm bọn họ có sáu người, ba trai ba gái, Lý Phong và Trương Na là một đôi, Tưởng Chính Đức muốn theo đuổi Từ Oánh Oánh, còn Lâm Hiểu Mạn kia thì rõ ràng là Tưởng Chính Đức dặn Từ Oánh Oánh gọi đến, muốn làm mối cho Diệp Tuân.
“Tôi giới thiệu với mọi người, đây là người anh em của tôi, Diệp Tuân”, Tưởng Chính Đức giới thiệu với đám người Lý Phong.
“Chào anh, tôi là Lý Phong”.
Lý phong, Trương Na và Lâm Hiểu Mạn đều bắt tay với Diệp Tuân coi như làm quen.
“Diệp Tuân?”
Lúc đến lượt Từ Oánh Oánh, rõ ràng cô ta hơi sửng sốt. Ánh đèn trong quán bar mờ tối, hơn nữa trước đó cô ta vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại di động, không chú ý tới Diệp Tuân, giờ phút này nhìn thấy là anh, không nhịn được ngạc nhiên.
Từ Oánh Oánh nhìn về phía Tưởng Chính Đức, kinh ngạc hỏi: “Đây chính là người anh em tốt nhất của anh?”
“Đúng vậy, sao thế?”, Tưởng Chính Đức hơi nghi ngờ.
Tưởng Chính Đức vừa xuất viện, vẫn chưa đến công ty, căn bản không biết Diệp Tuân đã được điều đến phòng PR, càng không biết tất cả mọi người trong phòng PR đều coi Diệp Tuân là một quả hồng mềm ai nắn cũng được, vô tích sự.
“Anh quả là có triển vọng”. Từ Oánh Oánh cười khẩy, không hề che giấu sự coi thường trong lời nói.
Nghe thấy lời này, không chỉ Tưởng Chính Đức, mà mấy người Lý Phong cũng không thể hiểu nổi, tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Từ Oánh Oánh.
“Oánh Oánh, sao vậy?”, Lâm Hiểu Mạn lên tiếng hỏi thăm.
“Anh ta đó, là đồ ăn hại nổi tiếng trong phòng PR tớ! Chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một chân chạy vặt mà thôi! Tớ còn tưởng rằng anh chàng đẹp trai tuổi trẻ tài cao nào chứ. Sớm biết là anh ta, tớ đã không gọi cậu tới rồi”, Từ Oánh Oánh bất mãn nói.
Vốn dĩ thấy vẻ ngoài Diệp Tuân đẹp trai, Lâm Hiểu Mạn có ấn tượng không tệ, nhưng lúc này nghe thấy bạn thân nói như vậy, bỗng chốc không còn chút hứng thú nào nữa.
Tưởng Chính Đức sững sờ: “Anh Diệp, anh đến phòng PR lúc nào vậy?”
Diệp Tuân bình thản nói: “Hai ngày trước”.
Trương Na ở bên cạnh lắc đầu.
Ánh mắt Lý Phong lóe vẻ khinh thường.
Tất cả những điều này, Diệp Tuân chẳng thèm quan tâm.
Nhưng mà, Tưởng Chính Đức lại nhíu mày.
“Oánh Oánh, anh Diệp là anh em của tôi, cô tốt nhất nên nói chuyện chú ý chút”.
“Cái gì?”, Từ Oánh Oánh sững sờ.
Cô ta gần như nghi ngờ tai mình nghe nhầm rồi.
Ở trước mặt mình, cái tên lốp xe dự phòng Tưởng Chính Đức này vẫn luôn gọi dạ bảo vâng, hôm nay lại như ăn phải gan hùm mật báo, dám nói lời như vậy với mình?
“Tôi nói, anh Diệp là anh em của tôi, cô nói chuyện chú ý một chút”, Tưởng Chính Đức nhìn thẳng vào mắt Từ Oánh Oánh, gằn từng chữ.
“Tưởng Chính Đức! Có phải anh bị