Hắn ta vừa dứt lời thì đã bị Diệp Tuân tát cho một bạt tai, ngã từ trên ghế xuống.
Một bên mặt của Hoàng Chấn Cường sưng phù lên, hắn ta nhổ ra một cái răng đầy máu, vừa hoảng sợ vừa tức giận hét lớn: “Sao mày không tinh tế gì thế, đánh người không đánh vào mặt, mày không biết sao?”
“Vậy sao? Thế thì không đánh vào mặt nữa”. Diệp Tuân có vẻ rất dễ nói chuyện, anh ngồi xổm xuống, tóm lấy một cánh tay của Hoàng Chấn Cường, lật ngược lại và ấn mạnh.
“A!”
Vai Hoàng Chấn Cường liền trật khớp, hắn ta hét lên thất thanh.
“Ông chủ!”
“Đại ca, anh sao thế?”
Cửa văn phòng bị người bên ngoài đập liên tục.
Hoàng Chấn Cường cố nhịn đau, hét về phía cửa: “Không sao, lúc dạy dỗ hắn ta, ông đây bất cẩn bị trật eo”.
Diệp Tuân bất ngờ tròn mắt.
Đã là lúc này rồi mà Hoàng Chấn Cường còn tạo nét nữa?
Thế là Diệp Tuân bẻ luôn cánh tay còn lại của Hoàng Chấn Cường.
Hoàng Chấn Cường la hét thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả người.
“Đại ca, anh lại bị trật eo à?”. Bên ngoài có tiếng thăm hỏi ân cần.
Hiện tại, Hoàng Chấn Cường đã đau đến mức không cách nào lên tiếng đạp lời, một lúc lâu sau, hắn ta mới nhìn Diệp Tuân, run rẩy nói: “Dừng, dừng tay”.
“Anh suy nghĩ thế nào về những lời tôi nói lúc nãy?”, Diệp Tuân cười tít mắt, hỏi.
“Anh cho tôi suy nghĩ chút đã, dù sao thì Hoàng Chấn Cường tôi cũng là đại ca có tiếng một vùng. Bảo tôi tùy tiện làm đàn em của người khác, lẽ nào tôi không cần mặt mũi nữa ư? Có sao cũng phải suy nghĩ mấy ngày mấy đêm chứ?”
“Tôi chỉ cho anh ba giây”. Diệp Tuân vừa nói vừa chỉnh lại cánh tay bị trật khớp của Hoàng Chấn Cường, hắn ta cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng sau đó lại là cơn đau đớn thấu trời, đau đến mức hắn ta suýt chút để mắt “đổ mồ hôi”.
“Anh đang làm gì?”, Hoàng Chấn Cường nghiến răng hỏi.
“Tôi nắn lại cánh tay cho anh rồi lại bẻ nó”. Diệp Tuân rất kiên nhẫn giải thích: “Lâu lắm rồi tôi không chơi kiểu này, có chút cứng tay, vừa hay lấy anh ra luyện”.
Chơi vậy cũng được hả?
Hoàng Chấn Cường kinh hoàng, trợn tròn hai mắt, cảm giác đau đớn đó thật sự khiến người ta sống không bằng chết.
“Đủ rồi, tôi sợ anh rồi, được chưa?”. Hoàng Chấn Cường sợ đến ngu người, lập tức nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là đại ca của tôi, được chưa?”
“Nghe giọng điệu của anh… hình như không tình nguyện cho lắm hả?”
“Làm gì có, làm gì có chuyện đó”. Hoàng Chấn Cường ngoài miệng nói không nhưng lòng thì lại đang chửi thầm, nếu chẳng ông đây bị ép thì sao có thể đồng ý làm việc cho anh?
“Sau này anh sẽ biết đi theo tôi là chuyện may mắn thế nào đối với anh”. Diệp Tuân cười nói.
“Đúng, đúng, đúng thế. Đại ca Diệp nói đúng”. Hoàng Chấn Cường lén trừng mắt.
Hai tiếng “răng rắc” vang lên, Diệp Tuân nhanh chóng nắn hai cánh tay cho Hoàng Chấn Cường rồi ngồi trở lại sô pha, anh mỉm cười: “Tiểu Hoàng, có hai việc. Việc thứ nhất, mau chóng đưa bốn trăm ngàn đó cho tôi”.
“Được, được!”. Hoàng Chấn Cường liền lấy điện thoại ra gọi cho đàn em bên ngoài, bảo họ chuyển khoản sang Quốc Tế Toàn Cầu.
Diệp Tuân gật đầu rồi nói: “Chuyện thứ hai, tôi có một người bạn, dân thường chưa từng học võ công, anh hãy giúp tôi dạy cậu ấy đàng hoàng”.
Đương nhiên người bạn dân thường đó là chỉ Tưởng Chính Đức.
Diệp Tuân không có thời gian chỉ dạy những thứ cơ bản cho Tưởng Chính Đức, vừa lúc nền tảng của Hoàng Chấn Cường lại vững chắc như vậy nên để cho hắn ta dạy Tưởng Chính Đức sẽ rất thích hợp.
“Được”. Hoàng Chấn Cường do dự rồi hỏi: “Nhưng thiên phú của người đó thế nào? Nếu như là một kẻ ngốc thì tôi không muốn dạy đâu, dù gì cao thủ như tôi cũng không thể tùy tiện chỉ bảo người khác được. Nếu như kẻ đó không có chí tiến thủ, bên ngoài biết đối phương do tôi dạy dỗ thì tôi mất mặt lắm!”
Diệp Tuân cười lộ cả răng: “Anh cảm thấy thể diện quan trọng hay là mạng sống quan trọng”.
“Thể diện còn quan trọng hơn cả mạng”. Hoàng Chấn Cường ưỡn ngực vươn vai nói: “Ra ngoài lăn lộn thì cầu cái gì? Đó là thể diện”.
Diệp Tuân xắn tay áo, làm bộ muốn đánh: “Nếu như anh không chịu nghe lời như thế thì hôm nay tôi giết chết anh cho xong”.
“Đừng, đừng, đừng mà!”. Hoàng Chấn Cường hoảng hốt, vội xua tay: “Tôi đồng ý, thế còn không được à?”
“Vậy mới được, đi theo tôi, tôi dẫn anh đi gặp cậu ta!”, Diệp Tuân vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cửa.
Hoàng Chấn Cường sửa sang lại bề ngoài, thay bộ vest mới rồi mới bình thản bước ra khỏi văn phòng.
Mấy người Tiểu Mai liền vây đến, đua nhau hỏi.
“Đại ca, anh thế nào rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!