“Cũng lợi hại đó”.
Hoàng Chấn Cường cố gắng bò dậy, cứng miệng nói: “Có điều, mày vốn không phải là đối thủ của tao, chỉ cần để tao bắt được mày thì mày sẽ xong đời”.
Nụ cười của Diệp Tuân vụt tắt, người khác không để ý cử chỉ của Hoàng Chấn Cường nhưng sao anh có thể không nhìn ra được là hắn ta đã bị nội thương, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp người đến chết cũng muốn giữ thể diện như Hoàng Chấn Cường.
Diệp Tuân đưa tay về phía hắn ta, bình thản nói: “Nào, tao để cho mày bắt đấy, mau qua đây”.
Hoàng Chấn Cường liền phất tay nói: “Bỏ đi, niệm tình mày còn trẻ, tu luyện chẳng dễ dàng gì, hôm nay tao không so đo với mày để tránh việc tao đánh hăng quá, không thu tay kịp, bất cẩn đánh mày tàn phế”.
“Vậy rốt cuộc mày muốn thế nào?”, Diệp Tuân cười tít mắt, hỏi. Hiếm khi gặp phải người có thể làm mình vui thế này, anh thật sự không nỡ nặng tay với Hoàng Chấn Cường.
“Mày đến văn phòng của tao, chúng ta nói chuyện đàng hoàng”. Hoàng Chấn Cường nói.
“Ông chủ, sao anh lại khách sáo với hắn ta thế làm gì?”. Tên cơ bắp mặt đen ôm cái bụng đang đau quặn, nghiến răng nói: “Đánh cho hắn ta một trận ra trò, trả thù cho anh em”.
“Ầy”. Hoàng Chấn Cường thở dài, trịnh trọng nói: “Tiểu Hắc, chú mày không phải người luyện võ, không biết được sự khổ cực trong việc tu luyện. Trong một vạn người cũng chưa chắc tìm ra được võ giả ngoại kình. Anh hi vọng mấy chú có thể hiểu được tấm lòng yêu quý nhân tài của anh”.
Mọi người gật đầu như hiểu ra, ông chủ đúng là rộng lượng. Phóng khoáng như thế hèn gì có thể làm được ông chủ lớn.
Diệp Tuân và Hoàng Chấn Cường vào trong văn phòng.
Hoàng Chấn Cường khóa cửa lại, sau đó chạy thật nhanh đến bàn làm việc, đưa tay vào trong hộc bàn.
Dường như hắn ta đã sờ thấy thứ gì đó rất lợi hại, vẻ mặt không chỉ lập tức trấn tĩnh mà còn có đôi phần đắc ý.
“Diệp Tuân đúng không? Tao cho mày một cơ hội, lập tức quỳ xuống xin lỗi, tao có thể suy xét tha cho mạng chó của mày”, Hoàng Chấn Cường chậm rãi nói.
Diệp Tuân không hề quan tâm đến sự uy hiếp của Hoàng Chấn Cường mà ngược lại, anh rất bình thản ngồi xuống ghế sô pha, chân bắt chéo rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Giờ không còn người ngoài nữa, ngụm máu đó của mày nếu nhịn lâu quá sẽ hại đến cơ thể đấy, mau nôn ra đi”.
Hoàng Chấn Cường hơi ngẩn ra, không ngờ việc mình bị nội thương đã bị Diệp Tuân phát hiện.
Sau đó, hắn ta gõ nhẹ lên bàn làm việc, bất mãn nói: “Họ Diệp kia, tốt hơn là mày nên tự lo cho bản thân thì hơn, mày biết tao đã từng giết người không? Nếu như mày còn không chịu xin lỗi thì tao cũng không ngại giết thêm một người nữa đâu”.
“Tao cũng muốn xem thử mày làm sao để giết tao, nào, đem thứ đang giấu trong tay mày ra đây”, Diệp Tuân nói.
“Là do mày ép tao đấy”. Mặt Hoàng Chấn Cường đầy vẻ nguy hiểm, tiếp đó, hắn ta rút tay ra khỏi hộc.
Trong tay hắn ta đang cầm một khẩu súng ngắn.
Diệp Tuân không kiềm được mà bật cười, anh thật sự không nhịn nổi.
Quả thật là súng! Tại sao đám người này lại ngây thơ đến thế? Nghĩ rằng một khẩu súng ngắn có thể uy hiếp được anh à?
“Cười? Mày cười cái gì?”. Hoàng Chấn Cường vừa thắc mắc vừa tức. Tên này bị chĩa súng mà vẫn còn có thể cười?”
“Tao cười vì mày rất ngu và ngây thơ”. Diệp Tuân búng đầu thuốc lá trên tay, nó văng một cách chính xác vào chiếc gạt tàn thuốc trên bàn.
Hoàng Chấn Cường ngây ra, tên này còn giỏi làm màu hơn cả mình, ít nhất thì lúc bị súng dí vào người, hắn ta không thể bình tĩnh được như thế.
“Đừng nói là mày nghĩ tao không dám nổ súng đấy nhé?”, Hoàng Chấn Cường giận dữ nói.
Diệp Tuân cười ha ha rồi đứng dậy, không chút do dự tiến gần về phía Hoàng Chấn Cường: “Nào, mày nổ một phát thử”.
“Mày đứng im đó, nếu không tao sẽ nổ súng thật đấy”. Hoàng Chấn Cường nghiêm túc, lớn tiếng hét. Hắn ta lấy súng ra chỉ để hù dọa Diệp Tuân thôi, đâu phải ai cũng có gan giết người.
Diệp Tuân vờ như không nghe thấy, tiếp tục tiến về trước.
Khi Diệp Tuân áp sát lại gần, mặt Hoàng Chấn Cường càng lúc càng trắng bệch, thậm chí trán còn toát cả mồ hôi lạnh. Hắn ta lấy khẩu súng đó ra chẳng những không uy hiếp được Diệp Tuân mà ngược lại còn ép bản thân vào thế khó, áp lực khôn cùng.
Diệp Tuân nhanh chóng tiến đến trước mặt Hoàng Chấn Cường, từ từ vươn tay ra, lúc hắn ta đang muốn hét lên “mày định làm gì”, chưa nói hết câu là nòng súng đã bị Diệp Tuân tháo rời.
“Chuyện này…”, Hoàng Chấn Cường tròn mắt, gần như không dám tin vào mắt mình.
Diệp Tuân xòe tay ra, nòng súng rớt xuống sàn một cái “choang”. Tiếp ngay đó, anh cười tít mắt, giơ tay vỗ lên má Hoàng Chấn Cường: “Tổng giám đốc Hoàng, thứ đồ chơi vô dụng trên tay anh chỉ có thể hù dọa trẻ con thôi, có thứ gì lợi hại hơn nữa không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!