Đó là ánh mắt đáng sợ đến mức nào? Như là một thanh đao, lại giống hàn băng vạn năm không đổi, cảm giác áp bách và đầy mạnh mẽ khiến con người ta có cảm giác hít thở không thông.
Thanh niên kia không dám cử động.
Sau lưng là tên vạm vỡ mặt đen đã vọt tới chỗ Diệp Tuân, chẳng nói chẳng rằng tung một đấm thẳng vào gáy Diệp Tuân.
Diệp Tuân cũng không nhìn, đứng yên đó không hề nhúc nhích, trở tay nắm lấy tên vạm vỡ mặt đen kia, sau đó quật thẳng ra phía trước.
Rầm!
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bọn họ lại nhìn thấy cả người tên vạm vỡ mặt đen kia nện thẳng vào bàn máy tính, cả cái bàn vỡ tan thành nhiều mảnh, sau đó tên vạm vỡ ngã xuống nền nhà, cả người cuộn lại, run rẩy, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Anh Hắc là người có thể trạng khỏe mạnh nhất trong số bọn họ, sức mạnh lớn, giỏi đánh đấm nhất.
Ai mà ngờ được chỉ một chiêu mà anh Hắc đã bị Diệp Tuân đánh cho ngất xỉu!
Thằng ranh này, cũng mạnh quá đó chứ!
Công ty quốc tế Toàn Cầu xuất hiện người mạnh như thế từ lúc nào?
Ban đầu cũng có khá nhiều tên lưu manh muốn chạy tới giải quyết Diệp Tuân, nhưng sau khi thấy thảm trạng của anh Hắc thì ai cũng đứng yên tại chỗ, lên cũng không được mà lùi cũng không xong.
Tiểu Mai gần đó trợn mắt há hốc miệng, mặt đầy khiếp sợ. Cô ta hoàn toàn không ngờ, tên thanh niên trông có vẻ nho nhã này lại đánh đấm đáng sợ thế!
Nhìn nhầm người rồi.
Đúng là nhìn người không nên nhìn vẻ ngoài!
Diệp Tuân thu tay về, không hề để ý nói: “Có ai muốn tìm đường chết nữa không? Hết rồi thì tôi đi nhé”.
Mọi người xung quanh đều xấu hổ, nhưng không có bất kì kẻ nào dám lên tiếng. Tuy họ cảm thấy rất mất mặt nhưng anh Hắc chính là tấm gương lớn nhất! Vì mặt mũi mà xông lên rồi lại bị tên này đánh ngã có phải là mất mặt hơn không?
Nhìn mấy thanh niên đứng nghệt mặt ra đó, Diệp Tuân thản nhiên nói: “Phiền anh nhường đường”.
Cả người thanh niên kia run lên, lập tức tránh sang một bên.
Diệp Tuân tiếp tục đi về phía phòng làm việc.
Phía sau, cánh cửa khép hờ của văn phòng đã được mở ra.
Bên trong có một người đàn ông trung niên đi giày da, mặc tây trang bước ra, đầu đinhm dáng người gầy yếu nhưng lại tràn đầy sức sống.
“Anh bạn đánh đấm ghê đấy, nhưng mà cậu có biết không, rồng cũng không thắng nổi rắn trên mảnh đất của nó, cậu đánh người của tôi trên địa bàn của tôi, đúng là khiến tôi mất mặt”, người đàn ông trung niên nhìn Diệp Tuân, cười lạnh.
“Đại ca!”
“Ông chủ!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, đám côn đồ lúc này miệng câm như hến, chẳng dám hé răng một chữ lập tức hào hứng hẳn lên.
Ông chủ của bọn họ là một cao thủ siêu mạnh, dù là anh Hắc đánh đám ghê nhất cũng không thể qua được ba chiêu khi đánh với ông chủ! Mà những người còn lại, dù có lên hết cả đám cũng không thể đánh lại ông ta!
Trong mắt bọn họ, chỉ cần ông chủ ra mặt thì thằng ranh đòi nợ này sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất thôi!
“Ông chỉnh là tổng giám đốc của nơi này hả. Ông mất mặt thì liên quan gì đến tôi đâu?”, Diệp Tuân cực kỳ nghiêm túc hỏi.
Hoàng Chấn Cường cười ha ha, chậm rì rì châm điếu thuốc và bình tĩnh nói: “Xem ra cậu không định cho ông Hoàng này chút thể diện rồi nhỉ?”
Diệp Tuân cũng lấy một điếu thuốc ra, cười hớ hớ nói: “Tại sao tôi phải cho ông thể diện, vì mặt ông to hả?”
Đúng là gương mặt Hoàng Chấn Cường to hơn người bình thường.
“Cậu mới luyện có vài năm mà đã dám kiêu ngạo trước mặt tôi như thế ư?”, Hoàng Chấn Cường nhíu mày hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!