Chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện đó đã vượt quá quan hệ đồng nghiệp bình thường hay sao? Nhưng bây giờ, anh lại làm như chưa xảy ra chuyện gì cả… Đúng là, rất đáng giận!
Quan Đình oán hận nghĩ.
Lúc này, Diệp Tuân đã cầm tài liệu ra đến cửa, nhìn theo bóng lưng anh, Quan Đình bỗng nhiên có chút lo lắng. Cô ta do dự một chút, vẫn không nhịn được đứng dậy, mở miệng nói: “Chờ đã”.
“Lại chuyện gì nữa?”, Diệp Tuân bất đắc dĩ quay đầu.
Quan Đình đi đến bên cạnh Diệp Tuân, nhẹ giọng nhắc nhở: “Người bên công ty Vương Lợi là một đám vô liêm sỉ, đập ngói phá tường cũng muốn quỵt nợ đến cùng. Khi anh đến đó nhớ phải cẩn thận”.
“Thế à, cảm ơn sếp đã quan tâm”, Diệp Tuân không thèm để ý, nói xong anh bèn ra khỏi văn phòng Quan Đình.
Thấy Diệp Tuân có vẻ không thèm quan tâm, Quan Đình không nhịn được cắn chặt răng, cau mày đóng cửa phòng làm việc lại.
“Mau nhìn kìa, hình như trưởng phòng Quan đang tức giận”.
“Có phải là bất mãn với Diệp Tuân lắm không?”
“Khó nói nha, mấy ngày trước trưởng phòng vẫn còn nói cười với anh ta… Oánh Oánh, cô cảm thấy đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mấy nhân viên trong sảnh trông thấy cảnh tượng đó thì lập tức xì xào bàn tán sau khi Quan Đình đóng cửa lại.
Mấy người phụ nữ căn bản không biết rõ là chuyện gì, chị Dịch quay sang hỏi thăm Từ Oánh Oánh.
Nhưng Từ Oánh Oánh cũng chỉ cười lắc đầu, không chen vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trong rất nhiều đồng nghiệp ở đây thì chỉ có Từ Oánh Oánh biết Diệp Tuân ghê gớm đến mức nào, sao cô ta dám bàn ra tán vào sau lưng anh?
Mấy ngày nay Từ Oánh Oánh cũng rất bối rối.
Hình như Diệp Tuân đã tha thứ cho cô ta, người như anh thì chắc sẽ không so đo với cô ta điều gì. Nhưng từ tối ngày hôm đó, Tưởng Chính Đức đã không còn liên lạc với cô ta.
Trong lòng Từ Oánh Oánh vô cùng hối hận, nhưng mặt mũi thì lại không muốn mất, không muốn chủ động đi tìm Tưởng Chính Đức nên vẫn luôn do dự.
Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Tuân lái chiếc Phaeton đi theo bản đồ đến một tòa nhà có vẻ cũ kỹ.
Nơi này chính là công ty Vương Lợi, thấy vẻ ngoài của tòa nhà, công ty này có vẻ đang khá thiếu thốn về mặt kinh tế.
Diệp Tuân cầm tập tài liệu đi vào, tới trước quầy lễ tân của Vương Lợi.
Một em gái hai mươi tuổi, trang điểm rực rỡ đang đứng trước quầy lướt đào bảo trên máy tính. Nhìn lại cách ăn mặt của cô ta, trang điểm tông tây, đeo hoa tai bản to, áo hở vai, trông chẳng giống một nhân viên của một công ty bình thường tí nào, cứ như mấy em đào vậy.
“Chào cô”, Diệp Tuân khách sáo lên tiếng chào hỏi.
Em gái quầy lễ tân cũng không thèm ngước lên, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mất kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi là nhân viên của công ty quốc tế Toàn Cầu, muốn gặp tổng giám đốc Hoàng bên cô”, Diệp Tuân nói.
“Công ty quốc tế Toàn Cầu?”
Cuối cùng em gái lễ tân cũng chịu ngước lên nhìn Diệp Tuân, thấy anh cũng không phải hạng khỏe khoắn gì, dáng vẻ yếu ớt mỏng manh kiểu mọt sạch thì trong lòng thầm cười lạnh, tên ngu ngốc này đến tìm chết hả?”
“Đến đòi tiền hả?”, em gái quầy lễ tân nhìn Diệp Tuân với vẻ mặt kỳ quái.
“Đúng vậy”, Diệp Tuân gật đầu.
“Đi theo tôi”, nói xong, em gái quầy lễ tân nở nụ cười khinh thường, dẫn Diệp Tuân đi tới chỗ thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!