Tưởng Chính Đức cất toa thuốc đi, có chút chờ mong hỏi: “Anh Diệp, nếu tôi có được chút thành tựu trong việc tu luyện, thì ít nhất có thể lợi hại đến mức nào?”
“Ít nhất cũng phải được thế này”, Diệp Tuân không giải thích nhiều, chỉ dùng ngón tay cái ấn nhẹ xuống bàn làm việc.
Tưởng Chính Đức đang buồn bực, nhưng sau khi thấy Diệp Tuân nhấc tay lên, để lại một dấu ngón tay rõ ràng trên bàn làm việc!
“Đó… Thế…”
Tưởng Đức Chính ngơ ngác, đây là bàn làm việc bằng gỗ đó. Cứ thế bị Diệp Tuân ấn nhẹ một cái là để lại dấu ngón tay?
Sao lại như thế được?
Tuy Tưởng Chính Đức biết Diệp Tuân rất lợi hại, nói không chừng anh đấm một cái thì bàn làm việc sẽ nát luôn. Nhưng anh ấn nhẹ một cái đã để lại dấu vẫn khiến anh ta kinh ngạc lắm”.
Diệp Tuân bình tĩnh nói: “Khi nào anh luyện đến một cấp bậc nhất định, anh sẽ biết những gì tôi đang làm chẳng có gì đáng kể”.
Tưởng Chính Đức vẫn còn ngơ ngác, mãi không thể lấy lại tinh thần.
“Được rồi, trước tiên hãy học thuộc lòng thứ tôi đưa cho anh”, Diệp Tuân vỗ vai anh ta.
Tưởng Chính Đức lấy lại tinh thần, gật đầu thật mạnh rồi kích động đứng dậy, cúi đầu với Diệp Tuân nói: “Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”
Sau đó, anh ta kích động rời khỏi phòng làm việc của Quan Đình, còn quên cả việc chào tạm biệt trưởng phòng trước khi đi.
“Không biết trên dưới gì cả”, Quan Đình nhìn theo hướng Tưởng Chính Đức rời đi, có chút bực bội nói.
Bình thường cô ta không phải là người như thế, nhưng Diệp Tuân đã đến phòng làm việc của cô ta lâu vậy mà chẳng thèm để mắt đến sự tồn tại của cô ta khiến Quan Đình rất khó chịu. Bây giờ cứ nhìn thấy Diệp Tuân là cô ta lại nổi giận, sau đó cũng ngứa mắt cả bạn anh là Tưởng Chính Đức.
Diệp Tuân lập tức nhận ra điều gì đó không ổn, Quan Đình vẫn luôn tỏ thái độ hiền hòa với các công nhân viên, hôm nay cô ta bị làm sao vậy?
Anh đứng dậy đi tới chỗ Quan Đình, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng phòng Quan, tâm trạng vẫn chưa tốt lên hả?”
Quan Đình quay đầu đi, không thèm hé răng.
“Hay là để tôi về quê cô một chuyến? Giúp cô giải quyết nguyên nhân của những phiền não đó nhé?”, Diệp Tuân lại hỏi.
“Chuyện nhà tôi, không nhọc anh phải quan tâm, anh là cái gì của tôi cơ chứ?”
Quan Đình khó chịu nhìn Diệp Tuân, nói ra những lời bực tức đó thì cô ta cũng thấy không ổn nên nghiêm mặt chuyển chủ đề, nói: “Hơn nữa đây còn là thời gian đi làm, mong anh hãy làm việc theo đúng những quy định của công ty”.
Diệp Tuân cảm thấy hơi khó hiểu, nghĩ tôi giúp cô bao nhiêu lần mà cô không thèm đối xử với tôi tốt hơn một chút, còn tỏ thái độ với tôi?
“Cái cô này, rốt cuộc bị làm sao thế…”, Diệp Tuân lắc đầu, nói thầm một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
“Chờ đã”, Quan Đình gọi anh lại.
“Sao thế? Cho hỏi trưởng phòng Quan có gì cần dặn”, Diệp Tuân vô cùng khách sáo nói.
Lúc này Diệp Tuân chỉ giữ thái độ như một người làm công bình thường với sếp của bình mà thôi, cực kỳ khách sáo, cực kỳ tôn trọng, nhưng cũng đầy xa lạ.
Quan Đình cảm thấy mũi mình hơi cay, cô ta cắn chặt môi, tức tối nói: “Thấy anh rảnh rỗi suốt ngày nên chi anh thêm một nhiệm vụ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!