Anh bất ngờ phát hiện, Lê Tuyết Vi mặc váy ngủ đang nửa nằm trên sofa phòng khách, trong tay còn nắm tài liệu.
Sao cô lại ngủ ở đây?
Diệp Tuân có chút nghi ngờ, rón rén đi tới.
Trong phòng mờ tối, chỉ có đèn phía sau sofa chiếu ánh sáng nhàn nhạt đến, ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, dịu dàng bao phủ lên gương mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi. Cô mặc chiếc váy ngủ trắng tinh, nhìn giống như nàng tiên ánh trăng.
Mái tóc đen xõa tung trên lưng ghế sofa, gương mặt xinh đẹp trước giờ luôn lạnh lùng lúc này trông thật yếu ớt.
Cô yên lặng nhắm mắt, nhưng chân mày lá liễu cong cong hơi nhíu lại, giống như có chuyện phiền lòng.
Không thể ngờ một cô gái mạnh mẽ ngày thường luôn lạnh băng cũng có khuôn mặt yếu ớt như vậy.
Trong lòng Diệp Tuân không khỏi dâng lên cảm xúc thương tiếc, mắt nhìn thấy mấy chữ trên tài liệu cô cầm trong tay: Long Phi thành phố Thanh Thủy.
“Chắc chắn là tên này, kẻ đã khiến cô ấy khi ngủ cũng cau mày?”
Diệp Tuân nhẹ nhàng rút tài liệu từ trong tay cô, vừa liếc mắt nhìn, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói mớ truyền đến bên tai.
“Anh về rồi…”
Diệp Tuân ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào Lê Tuyết Vi đã mở mắt, lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng, nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
“Ừ, vừa về, sao cô lại ngủ ở đây?”, Diệp Tuân nhẹ giọng hỏi.
“Tôi đợi anh, cũng không biết sao lại ngủ quên mất… anh đã xem tài liệu rồi?”, Lê Tuyết Vi che cái miệng nhỏ nhắn đang ngáp, vì vẫn chưa tỉnh hắn, giọng điệu nói chuyện của cô cực kỳ không có lực, nghe ra vài phần dịu dàng.
“Chưa kịp xem”, Diệp Tuân đáp.
Lê Tuyết Vi lắc đầu thật mạnh, giống như muốn để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng hiển nhiên không tác dụng gì.
Hai tay cô chống vào lưng ghế sofa để đứng dậy, sau đó lại che miệng nhỏ nhắn ngáp một cái: “Vậy anh xem kỹ đi, tôi đi ngủ trước”.
Nói xong, cô chậm rãi đi lên phòng ngủ trên tầng.
“Tôi đưa cô lên?”, Diệp Tuân hỏi.
“Không cần”.
Lê Tuyết Vi xua tay, đến khi cô đi lên tới bên kia cầu thang, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô lại quay đầu hỏi: “Diệp Tuân, chuyện đất xây nhà trước khi chưa giải quyết được, anh tạm thời không thể đi”.
Diệp Tuân cảm thấy Lê Tuyết Vi nói rất có lý.
Đến đây giúp cô giải quyết phiền toái Đường Khánh Minh mang đến là nhiệm vụ cuối cùng lão K giao cho mình, đương nhiên phải hoàn thành thật tốt.
Mà nói trắng ra, sở dĩ Lê Tuyết Nhi và Đường Khánh Minh mâu thuẫn là vì mảnh đất kia.
Chuyện đất xây dựng chưa giải quyết xong, đương nhiên vẫn không tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!