Khi anh đi vào, Quan Đình đang tập trên máy chạy bộ.
Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo ngực thể thao không tay, quần sooc thể thao. Đùi đẹp trắng nõn sáng loáng vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Diệp Tuân vừa đánh giá cặp mông của cô ta, vừa lẩm bẩm: “Mông to và cong như vậy chắc sinh con trai rồi…”
“Anh đang nhìn gì đấy?”, Quan Đình nhận ra có người đứng phía sau, cô ta quay đầu nhìn, thấy vị trí mà tầm mắt Diệp Tuân đang quan sát, cô ta có chút xấu hổ hỏi.
“Đang nhìn mông cô”, Diệp Tuân từ trước đến nay dám làm dám chịu, không chút che giấu nói.
Quan Đình mặt đẹp đỏ bừng, khẽ nói: “Tên vô lại nhà anh”.
Ngày thường Quan Đình mặc bộ đồ tập luyện này cũng bị không ít đàn ông nhìn chăm chú, nhưng trong lòng cô ta chưa từng có cảm giác khác thường, giống như mặc bikini trên bãi biển, đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ lại bị Diệp Tuân nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lập tức nhảy xuống từ trên máy chạy bộ, nói: “Không tập nữa, tôi đi thay quần áo, anh qua phòng ăn chờ tôi”.
Nói xong, Quan Đình rời khỏi phòng gym giống như đang chạy trốn.
Diệp Tuân cười khanh khách, trong đầu nghĩ chẳng lẽ ánh mắt của mình có lực sát thương như vậy?
Mười mấy phút sau, Diệp Tuân và Quan Đình mặt đối mặt ngồi trên bàn tròn, Quan Đình đã thay áo choàng tắm câu lạc bộ cung cấp cho, vừa tập thể thao xong người đầy mồ hôi, không thể tắm luôn, cô ta ăn chút gì đó với Diệp Tuân trước, chờ khi hết mồ hôi rồi mới đi tắm và thay quần áo của mình.
Trong khoảng thời gian này, đa số khách hàng vẫn còn đang tập luyện, ở phòng ăn không nhiều người, rất vắng vẻ.
“Diệp Tuân, thật sự rất cảm ơn anh thời gian này đã giúp đỡ tôi, tôi uống cạn một ly trước”, Quan Đình nâng ly rượu vang lên, chân thành nói.
Diệp Tuân vì còn phải lái xe, anh cầm ly nước chanh nhẹ nhàng cụng ly với Quan Đình.
Tửu lượng của Quan Đình rất tốt, uống xong một ly rượu vang vẫn vô cùng tỉnh táo, bình thường buổi tối cô ta không ăn, nên cứ nhìn Diệp Tuân ăn một mình.
Diệp Tuân ở tiệc rượu vốn chưa ăn gì, sau khi chén sạch sẽ hai bát cơm, một miếng bò bít tết và một đĩa gà nướng, lúc này anh mới đặt đũa, lau miệng.
“Anh ăn giỏi thật”, Quan Đình có chút kinh ngạc, Diệp Tuân nhìn trông có chút nho nhã yếu đuối, không ngờ lượng cơm lại lớn như vậy.
Diệp Tuân thở dài: “Ăn chưa no. Đồ không hợp khẩu vị”.
Quan Đình im lặng nhìn Diệp Tuân.
Ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa no? Anh là thùng cơm hả?
“Không đùa nữa”, Diệp Tuân nghiêm túc hỏi: “Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”
“Cảm ơn anh, khá hơn nhiều rồi”, Quan Đình dịu dàng nói.
Diệp Tuân trầm ngâm, cân nhắc nói: “Con người tôi không có bản lĩnh gì lớn, nhưng là người rất biết sửa chữa. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hai người đàn ông kém cỏi trong nhà cô chính là cái động không đáy, nếu như cô cứ để mặc cho bọn họ tiếp tục làm loạn, có bao nhiêu tiền cũng không lấp đầy được. Nếu ai đó có thể trừng trị bọn họ một trận, khả năng bọn họ sẽ hối cải”.
Cặp mi dài của Quan Đình khẽ lay động, cô ta sững sờ nhìn Diệp Tuân: “Anh vẫn luôn nhớ mấy chuyện mà Triệu Tử Vân từng nói?”
Diệp Tuân gật đầu: “Tôi thấy cô khi đó rất buồn, tôi không muốn thấy dáng vẻ buồn bã đó của cô, vì vậy muốn giúp cô giải quyết chuyện khiến cô buồn”.
Quan Đình giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Tuân, sau đó cúi đầu, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, cũng không biết là vì cảm động hay nghĩ đến chuyện đau lòng.
Thấy cô ta mãi không lên tiếng, Diệp Tuân thấp giọng nói: “Trưởng phòng Quan?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!