“Nghĩ gì thế?”, một tay Diệp Tuân lái xe, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào vai Quan Đình.
Quan Đình định thần lại, quay đầu nhìn Diệp Tuân muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy anh dùng một tay cầm vô lăng, cô ta tức giận: “Anh lo lái xe đi được không?”
“Tôi là tài xế lâu năm. Lái xe rất ổn”, Diệp Tuân cười nói.
“An toàn là trên hết”.
“Được rồi”, hai tay Diệp Tuân cầm vô lăng, anh hỏi: “Cô có tâm sự? Hình như tâm trạng không được tốt lắm”.
Quan Đình im lặng hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Thật sự rất cảm ơn anh, anh giúp tôi rất nhiều rồi”.
“Thật ra thì không tính là tôi giúp cô hoàn toàn, bọn họ cũng thấy tôi ngứa mắt. Những người đó đến cả tôi cũng mắng, đương nhiên tôi cũng phải thi hành chút trừng phạt với họ”, Diệp Tuân cười nói.
Quan Đình bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi tha thứ cho anh”.
“Hả?”, lập tức Diệp Tuân không phản ứng kịp.
Nhưng Quan Đình lại không tiếp tục nhắc đến chủ đề này, mà nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh. Anh có thể cùng tôi đi đến một nơi được không? Tôi muốn cảm ơn anh, nhân tiện phát tiết chút cảm xúc buồn bực”.
Bọn họ rời khỏi tiệc rượu trước, thời gian còn sớm, Diệp Tuân đoán Quan Đình muốn đi bar, anh cười rồi gật đầu: “Được”.
Không ngờ, dựa theo chỉ dẫn của Quan Đình, con đường phía trước càng lúc càng ngoằn ngoèo, cuối cùng đến vùng ngoại ô phía đông thành phố Giang Hải, vào trong núi, men theo con đường nhỏ hai làn xe, xuyên qua rừng cây.
Cây cối bốn phía xanh um tươi tốt, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông cực kỳ nghệ thuật.
Diệp Tuân không hiểu sao lại đến nơi như này, nhìn chẳng có gì để chơi cả.
Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ.
Chẳng lẽ Quan Đình muốn tìm chỗ kích thích, hơn nữa còn muốn cảm ơn mình, vì vậy mới dự định cùng mình làm một trận dã chiến giữa núi rừng xinh đẹp này?
Đúng là không nhìn ra, một mỹ nữ mang vẻ đẹp trí tuệ như vậy lại thích cùng một người bình thường như anh làm điều đó.
“Nhưng trên xe tôi không mang lều vải”, Diệp Tuân có chút tiếc nuối nói.
“Cần lều vải làm gì?”, Quan Đình nghi ngờ nhìn Diệp Tuân.
Lộ thiên à? Lộ thiên hình như càng thêm kích thích.
Diệp Tuân không nói nữa, phụ nữ phóng đãng như vậy, anh còn tính toán chuyện lộ thiên hay không làm gì nữa?
Qua mấy phút, Diệp Tuân mới biết là mình nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì phía trước xuất hiện một câu lạc bộ giải trí có diện tích rất rộng lớn.
Hạng mục chính câu lạc bộ này đánh vào chính là thể dục thể thao, không chỉ có sân golf ngoài trời, trường đua ngựa, còn có sân bóng rổ và sân cầu lông trong nhà, đương nhiên cũng không thiếu phòng gym.
Ngoài ra còn có các tiện ích hỗ trợ như phục vụ ăn uống, tắm rửa, là nơi các thành phần trí thức và người có tiền của thành phố Giang Hải thích đến.
Diệp Tuân nhìn Quan Đình, tiếc nuối nói: “Tối vậy rồi mà cô đến đây rèn luyện thân thể?”
Quan Đình không biết Diệp Tuân đang suy nghĩ gì, thật thà trả lời: “Đúng vậy, bình thường khi tôi áp lực công việc quá lớn hoặc tinh thần không tốt, tan làm sẽ đến đây luyện tập đôi chút, người ra mồ hôi, quay về tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, những áp lực kia liền biến mất hoàn toàn”.
Diệp Tuân mất hứng nói: “Sớm biết như vậy, thà tôi đi ăn khuya”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!