Khi Cao Lăng Phong còn nhỏ, người bố Cao Đức Thắng của hắn ta và Đường Khánh Minh đều xông pha trong giang hồ, từ nhỏ Cao Lăng Phong đã gặp không biết bao nhiêu kẻ hung ác, kẻ tàn bạo và cả dân liều mạng.
Hắn ta đã từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn mà những người kia dùng để đối phó với đối thủ. Khi những kẻ kia muốn xuống tay giết người, ánh mắt của bọn họ lại không có gì khác biệt với ánh mắt của Diệp Tuân lúc này.
Chẳng lẽ tên này còn định giết người?
Nghĩ tới đây, Cao Lăng Phong rùng mình một cái.
“Họ Diệp kia, anh dám đe dọa cậu Cao?”. Trần Trác Lan ở bên cạnh kêu lên the thé: “Tôi thấy người muốn chết chính là anh đấy!”
“Không sai, anh cũng không nhìn xem tình hình, lại còn dám hống hách như vậy? Tổng giám đốc Lê của các anh đắc tội với chủ tịch Đường, mấy người các anh đều phải chịu xui xẻo theo!”. Hai tay Triệu Tử Vân chống nạnh, hung hăng hùng hổ mắng mỏ.
“Anh cho rằng Lý Lương Vỹ sẽ giúp đỡ mình? Bây giờ người thông minh sẽ chỉ chọn bàng quan! Muốn ông ta ra mặt, không thể nào!”, Phạm Lôi cười khẩy.
“Mấy người phụ nữ các cô câm mõm lại cho tôi!”, Diệp Tuân hơi nhíu mày, anh không muốn chấp nhặt với phụ nữ, nhưng mấy người phụ nữ này thật sự rất ồn ào.
Sau đó Diệp Tuân nhìn Cao Lăng Phong, lạnh lùng nói: “Mau chóng xin lỗi trưởng phòng Quan, nếu không tự mày gánh chịu hậu quả!”
“Xin lỗi? Không thể nào!”
Cao Lăng Phong nghe vậy thì giận dữ, trước đó là hắn ta ép Quan Đình xin lỗi Trần Trác Lan, không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy, nhoáng cái đã bị Diệp Tuân buộc phải xin lỗi Quan Đình.
Hắn ta đường đường là cậu cả của tập đoàn Đức Thắng, có bao giờ phải chịu uất ức như vậy?
Cao Lăng Phong cũng không nhịn được nữa, căn bản không cách nào duy trì hình tượng hào hoa phong nhã, như bị điên rống lên: “Mẹ nó mày biết ông đây là ai không? Mày dám động đến một cọng tóc gáy của tao xem, hôm nay ông đây nhất định khiến mày chết không có chỗ chôn! Mẹ mày chứ!”
“Anh chỉ là một tên tài xế, hống hách cái gì?”, Trần Trác Lan hét lớn.
Diệp Tuân cau mày lại, nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn, không để ý đến người phụ nữ không biết sống chết này, cũng không nói nhảm với Cao Lăng Phong nữa.
Nếu như đối mặt với loại người dựa vào bản lĩnh của chính mình, đao thật súng thật xông pha giang hồ như Cao Đức Thắng và Đường Khánh Minh, Diệp Tuân còn bằng lòng nói thêm vài lời.
Nhưng mà, mấy tên ngu dốt không biết trời cao đất dày ỷ vào những gì bậc cha chú ban cho giống như Cao Lăng Phong này, hoặc là Chu Gia Đống hay Lý Kiếm kia, có cái gì để nói?
Ầm!
Diệp Tuân vung tay hất Cao Lăng Phong xuống đất.
Ai cũng không nhìn rõ động tác của Diệp Tuân, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã thấy Cao Lăng Phong nằm trên mặt đất, mà một chân của Diệp Tuân giẫm lên trên đầu Cao Lăng Phong, một tay vặn chặt cánh tay Cao Lăng Phong.
“Cao Lăng Phong, hôm nay, cho dù bố mày tới thì cũng không dám nói chuyện với tao như vậy, mày là cái thá gì? Tao hỏi mày, có xin lỗi không? Nếu không xin lỗi, tao lập tức đánh gãy một cánh tay của mày!”, Diệp Tuân lạnh lùng nói ra.
Cao Lăng Phong hoàn toàn choáng váng, hắn ta căn bản không biết mình ngã xuống đất như thế nào, nghe thấy lời của Diệp Tuân thì lại càng nóng giận hơn, hắn ta liều mạng giãy giụa, nhưng không thể động đậy.
“Thả tao ra! Mày khoác lác gì chứ? Bố tao tới, mày còn dám ra tay? Đúng là nói láo!”, Cao Lăng Phong giận dữ hét lên.
“Thả cậu Lăng Phong ra, lập tức thả cậu ấy ra! Tên tài xế rách nát nhà anh nổi cơn thần kinh gì đấy!”, Trần Trác Lan giương nanh múa vuốt phóng về phía Diệp Tuân, hai cánh tay chụp thẳng vào mặt Diệp Tuân.
Diệp Tuân hoàn toàn cáu giận rồi, nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay tát một phát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!