Lúc này, lại có một đám người mặc âu phục đen vội vã lên tầng rồi vào phòng VIP, bọn họ tới để dọn dẹp hiện trường.
Trước đó Giả Lập Xuyên loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, bèn đi theo đám người mặc âu phục đen đó vào.
Các nhân viên an ninh thấy là Giả Lập Xuyên đi theo nên cũng không ngăn cản.
Quan hệ giữa nhà họ Cao và nhà họ Đường vẫn luôn rất tốt. Chủ tịch Cao và chủ tịch Đường là anh em lâu năm, Cao Lăng Phong và Đường Húc Thành cũng là huynh đệ thân thiết. Giả Lập Xuyên không phải người ngoài, thêm nữa là uy danh hiển hách, thuộc hạ của Đường Khánh Minh thấy hắn ta đến thì đều chào hỏi, gọi một tiếng anh Giả.
Khi Giả Lập Xuyên đi đến cửa, cậu chủ Cao Lăng Phong mà hắn ta vẫn luôn chú ý đang bị một người phụ nữ khóc lóc sướt mướt mang ra khỏi hội trường.
Đám người Giả Lập Xuyên đi vào phòng, cảnh tượng đập vào tầm mắt làm cho tất cả mọi người chết lặng.
Cho dù là Giả Lập Xuyên, đồng tử cũng lập tức co rụt lại.
Trong phòng VIP bừa bãi lộn xộn!
Tất cả đồ đạc đều bị đập nát, trên sàn nhà, trên vách tường, đâu đâu cũng là máu, tám người đàn ông cường tráng nằm trên mặt đất rên rỉ.
Khiến người ta giật mình nhất là một người máu bị gắn trên vách tường!
“Ôi trời ơi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Làm sao gắn được vào như vậy, người này còn sống không…”
Các nhân viên an ninh lộ vẻ mặt không thể tin nổi, mỗi người đều nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi hay không.
Bọn họ rất thành thạo công việc dọn dẹp hiện trường này, nhưng đối mặt với người bị gắn vào trong vách tường kia, không một ai biết phải làm như thế nào.
“Để tôi, người này vẫn còn thở”. Giả Lập Xuyên tỉnh táo lại đầu tiên, trầm giọng nói ra.
“Làm phiền anh Giả rồi, may mà hôm nay có anh Giả ở chỗ này, nếu không chúng tôi thật sự không biết nên làm cái gì”, một nhân viên an ninh cảm kích nói ra.
Giả Lập Xuyên khẽ gật đầu, hỏi: “Đây là ai?”
Nhân viên an ninh nhỏ giọng nói: “Anh Giả, đây là Sài Kính, tội phạm chạy trốn do ông chủ chúng tôi nuôi”.
“Tội phạm chạy trốn, rất lợi hại sao?”, Giả Lập Xuyên hơi sững sờ, giờ hắn ta mới biết Đường Khánh Minh còn nuôi cả tội phạm chạy trốn.
“Vâng, nghe nói là cao thủ nội kình đỉnh phong. Tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi, cao thủ như vậy lại bị người ta đánh thành thế này. Rốt cuộc là ai đánh? Người này cũng kinh khủng quá rồi”.
Giả Lập Xuyên nghe vậy, hô hấp bỗng nghẹn lại.
Nội kình đỉnh phong, còn mạnh hơn mình một cấp!
Có thể đánh nội kình đỉnh phong thành như vậy, chỉ có thể là thực lực tông sư hoặc trên tông sư!
Địa phương nhỏ như thành phố Giang Hải xuất hiện dấu vết của tông sư, quả thật làm người nghe kinh hãi.
Rốt cuộc vị tông sư kia là ai?
Giả Lập Xuyên vừa lặng im suy nghĩ vừa cẩn thận gỡ Sài Kính ra khỏi vách tường.
Vậy mà Sài Kính vẫn có thể gắng gượng không ngất, cảm kích nhìn Giả Lập Xuyên.
Giả Lập Xuyên khẽ hỏi: “Anh trai, ai đánh ông thành thế này?”
Bờ môi Sài Kính mấp máy, nhưng không nói ra lời, bởi vậy ông ta đưa mắt nhìn về phía đám nhân viên an ninh kia.
Giả Lập Xuyên nhìn khẩu hình và ánh mắt của Sài Kính, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ trong đó.
Một tên bảo vệ!
Một tên bảo vệ đánh cho cường giả nội kình đỉnh phong ngắc ngoải!
“Chẳng lẽ… là cậu ta?!”
Cả người Giả Lập Xuyên chấn động, trong đầu chợt hiện ra bóng dáng của một người.
Trước đó khi Giả Lập Xuyên bắt tay với anh đã có suy đoán, nhưng cảm giác lúc đó quả thật khó bề tưởng tượng, cho nên không dám xác nhận.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tình trạng thảm thiết của Sài Kính, Giả Lập Xuyên có thể khẳng định, chắc chắn người trẻ tuổi kia là một vị tông sư.
Giao Sài Kính cho những nhân viên an ninh kia, để bọn họ lập tức đưa đi bệnh viện, sau đó, Giả Lập Xuyên nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Hắn ta sốt sắng muốn đi gặp tông sư trẻ tuổi kia, nghiêm túc chiêm ngưỡng phong thái của một vị tông sư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!