Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

“Sau đó thì sao?”. Im lặng hồi lâu, Lê Tuyết Vi nhìn Diệp Tuân hỏi.  

             “Giải quyết xong mâu thuẫn giữa cô và Đường Khánh Minh, tôi sẽ phải đi rồi. Tôi không còn ở đây, lỡ như Đường Khánh Minh sử dụng thủ đoạn gì gây bất lợi cho cô, cô sẽ khó mà ứng phó”.  

             Diệp Tuân hạ giọng, tiếp tục giải thích: “Cho nên, hôm nay cô nhất định phải cầm chắc 9% cổ phần này, tận dụng chúng, hợp sức với những cổ đông khác của tập đoàn Hoa Nhuận kiềm chế ông ta. Tôi tin chắc rằng, cô còn hiểu rõ những mưu kế và thủ đoạn trên thương trường hơn tôi, bởi vậy, cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa, cô biết nên làm thế nào rồi nhỉ!”  

             “Anh nói cái gì?”, Lê Tuyết Vi sững sờ  

             “Chưa nghe rõ sao? Vậy tôi lặp lại lần nữa…”  

             “Không phải, anh nói anh muốn đi?”, Lê Tuyết Vi vô cùng kinh ngạc, hỏi.  

             “Đúng, không phải cô vẫn luôn rất ghét tôi, vẫn luôn nghĩ cách đuổi tôi đi sao? Tôi đi rồi, chẳng phải hợp ý cô rồi sao?”, Diệp Tuân cười nói.  

             Lê Tuyết Vi lại chìm vào im lặng.  

             Đúng vậy, anh nói rất đúng, mình rất muốn đuổi anh. Nhưng đột nhiên nghe thấy anh chủ động rời đi, vì sao mình lại chẳng hề vui mừng?  

             Vì sao lòng dạ phụ nữ lại khó đoán như vậy? Bởi vì nhiều khi, các cô ấy cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn cái gì.  

             “Cậu Diệp, tổng giám đốc Lê, tôi đã cho người chuẩn bị ổn thỏa gian phòng và hợp đồng chuyển nhượng rồi, hai người xem, bây giờ qua đó luôn chứ?”  

             Khi Diệp Tuân và Lê Tuyết Vi nói chuyện với nhau, Đường Khánh Minh đã sắp xếp ổn thỏa việc này, nhận một cuộc điện thoại của thuộc hạ, sau đó vô cùng khách sáo nói với bọn họ.  

             “Đi thôi”, Diệp Tuân nhắc nhở.  

             Lê Tuyết Vi liếc nhìn Diệp Tuân, muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: “Đi thôi”.  

             Hai người đi theo Đường Khánh Minh ra khỏi nhã gian, rời khỏi hội trường.  

             Khách khứa trong hội trường nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng trào dâng vô số thắc mắc.  

             Không phải chủ tịch Đường và tổng giám đốc Lê ầm ĩ với nhau à? Vì sao chủ tịch Đường lại khách sáo đi trước dẫn đường như vậy? Nhiều bảo vệ vào trong như vậy đâu hết rồi? Tên Diệp Tuân kia vào nhã gian từ khi nào thế?  

             Đường Khánh Minh dẫn Diệp Tuân và Lê Tuyết Vi xuống văn phòng ở tầng dưới, rất nhanh đã ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.  

             Bỗng chốc có thêm 9% cổ phần của xí nghiệp lớn thứ hai thành phố Giang Hải, vậy mà trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi lại không có nét mừng rỡ nào.  

             Đường Khánh Minh đặt bút xuống, chủ động vươn tay về phía Lê Tuyết Vi, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lê, về sau chúng ta cũng coi như là người một nhà, cùng một hội đồng quản trị. Thiên phú kinh doanh của tổng giám đốc Lê vẫn luôn khiến Đường mỗ bội phục, ngày sau vẫn mong tổng giám đốc Lê quan tâm đến phát triển của tập đoàn Hoa Nhuận nhiều hơn”.  

             “Ừm”. Lê Tuyết Vi có vẻ mất hồn mất vía, không bắt tay với Đường Khánh Minh, cũng không cất hợp đồng chuyển nhượng trị giá mấy trăm triệu lại, chỉ trả lời qua loa.  

             Đường Khánh Minh cũng không trách móc, ông ta biết tính cách Lê Tuyết Vi vốn lạnh nhạt như vậy, bèn nhìn Diệp Tuân cười nói: “Ngài Diệp, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”  

             Diệp Tuân gật đầu, cầm hợp đồng chuyển nhượng cất vào trong túi của Lê Tuyết Vi, sau đó nhìn Đường Khánh Minh: “Rất tốt, suýt thì quên mất, còn cả chuyện mảnh đất trống kia nữa, ông lập tức cho thuộc hạ rút hợp đồng đấu thầu kia đi”.  

             Đường Khánh Minh lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng.  

             “Sao vậy?”, Diệp Tuân cảm thấy kỳ lạ, 9% cổ phần còn nhượng ra được, từ bỏ cạnh tranh một mảnh đất trống khó như vậy sao?  

             Đường Khánh Minh do dự một lát rồi nói ra: “Không phải tôi không muốn rút! Đương nhiên tôi không dám tranh giành với tổng giám đốc Lê, có điều, mảnh đất trống kia không phải tôi muốn giành, mà là cậu Long muốn giành, tôi chỉ là trình hợp đồng đấu thầu lên tòa thị chính giúp cậu ta thôi”.  

             “Cậu Long? Cậu Long nào?”, Diệp Tuân tò mò hỏi.  

             Sắc mặt Lê Tuyết Vi thay đổi: “Là người của thành phố Thanh Thủy kia?”  

             Đường Khánh Minh nghiêm túc gật đầu: “Chính là cậu Long của tập đoàn Long Đằng thành phố Thanh Thủy”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!