Trong lòng Đường Khánh Minh cuộn trào sóng to gió lớn. Những tưởng Diệp Tuân chết chắc, ấy vậy mà lại không một vết thương, còn Sài Kính vốn oai phong lẫm liệt lại biến thành chó nhà có tang, điều này khiến ông ta gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Cho dù là mắt tam giác nội kình nhập môn hay là cường giả siêu cấp Sài Kính nội kình đỉnh phong, tất cả đều bị Diệp Tuân dùng một chiêu ném lên trên vách tường. Chẳng lẽ trong mắt anh, hai người kia chẳng có gì khác biệt?
Mãi đến khi tàn thuốc đỏ rực đốt cháy lớp giày làm bỏng mu bàn chân Đường Khánh Minh, ông ta mới giật mình tỉnh lại, chợt nhảy cẫng lên.
Nhưng ông ta cũng không để ý mu bàn chân của mình bị đốt thành thế nào, cảm xúc sợ hãi đã ngập tràn toàn bộ thể xác và tinh thần ông ta.
“Đáng sợ quá!”
“Trốn! Mau trốn! Tên bảo vệ này quả thật không phải người!”
Nghĩ tới đây, Đường Khánh Minh run rẩy bước nhanh tới cửa. Không phải ông ta không muốn chạy nhanh một chút, mà là do ông ta đã sợ tới mức cả người mềm nhũn, căn bản không chạy nhanh được.
“Đừng chạy nữa, chỉ phí sức thôi!”, Diệp Tuân nhìn Đường Khánh Minh, hô lên một tiếng.
Đường Khánh Minh giật mình hoảng hốt, đúng vậy, cao thủ giống như Sài Kính có tốc độ nhanh vậy mà còn không thể trốn thoát, Đường Khánh Minh ông ta có thể chạy đi đâu?
Diệp Tuân chậm rãi bước về phía Đường Khánh Minh.
Đường Khánh Minh sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, liếc nhìn xung quanh, cuống quít nhặt một cái chân ghế lên, miệng hùm gan sứa hô lớn: “Dừng lại, cậu đừng tới đây”.
Diệp Tuân dừng bước, không nhịn được bật cười: “Ông định dùng thứ này đối phó với tôi?”
“Tôi… tôi muốn tự vệ!”. Thấy Diệp Tuân đứng yên không nhúc nhích ở đó, cuối cùng Đường Khánh Minh cũng bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Có gì từ từ nói, từ từ nói, tuyệt đối đừng ra tay”.
Diệp Tuân hỏi: “Chủ tịch Đường, không phải trước đó ông oai phong lắm sao? Sức lực hô to gọi nhỏ với tổng giám đốc nhà tôi đi đâu mất rồi?”
Đường Khánh Minh im lặng chốc lát, dù sao ông ta cũng lăn lộn trong giang hồ hiểm ác mười mấy năm, biết rõ đạo lý co được dãn được, lập tức ném chân ghế buồn cười kia đi, cười giả lả nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Con người Đường tôi thô kệch, cái miệng lỗ mãng này cũng không biết nói chuyện, khiến cậu và tổng giám đốc Lê chê cười rồi”.
Diệp Tuân giơ chân gẩy chiếc ghế sofa bị lật úp trở lại vị trí ban đầu, dùng tư thế thoải mái ngồi lên trên đó, lười biếng nói: “Nếu ngay từ đầu thái độ của ông đã tốt như vậy, thuộc hạ của ông cũng sẽ không cần phí công phí sức”.
Đường Khánh Minh sững sờ, thuộc hạ của mình phí công phí sức?
Sau đó ông ta mới nhận ra rằng, bây giờ Diệp Tuân mặt không đỏ, thở không gấp giống như chẳng tốn bao nhiêu sức, vậy quả thật chính là thuộc hạ của ông ta phí công phí sức.
Có điều, nhìn phòng VIP bừa bộn này, nhìn bảo vệ nằm ở dưới đất này, và cả Sài Kính sống dở chết dở vẫn bị gắn trên vách tường kia, trong lòng Đường Khánh Minh tràn đầy đắng chát và bất lực.
Cậu không ra sức đã như thế này rồi, nếu cậu thật sự ra sức, vậy sẽ có hậu quả gì?
Đường Khánh Minh không tưởng tượng nổi, cũng không dám nghĩ tới.
“Đúng vậy đúng vậy, người anh em này nói đúng lắm. Quả thật là tôi lỗ mãng, là tôi hồ đồ. Đương nhiên, may mắn hôm nay không tổn thương đến cậu và tổng giám đốc Lê”, Đường Khánh Minh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!