Sài Kính lộ ra vẻ mặt đắc ý, cho dù là đối thủ nội kình đỉnh phong, bị trúng tuyệt chiêu của ông ta vào vị trí chỗ hiểm như yết hầu, cũng chỉ có thể chết ngay tại chỗ!
Chỉ là, cảnh tượng yết hầu vỡ tung, máu tươi văng khắp nơi không xảy ra như trong dự liệu của ông ta.
Ở chỗ yết hầu của Diệp Tuân, một luồng sáng trắng lờ mờ loé lên rồi dần biến mất.
Đường Khánh Minh và Lê Tuyết Vi đều ngây người.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Tuân vẫn đứng ở đó, vẫn như cũ không có chút tổn hại nào. Hơn nữa, trong ánh mắt Diệp Tuân còn mang chút thương hại, anh nhìn Sài Kính ở phía đối diện, giống như đang nhìn một con kiến.
Sài Kính vẻ mặt khiếp sợ, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khiến cho ông ta sợ hãi gần chết.
“Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể!”. Trong tâm trạng chấn động, Sài Kính không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
Vừa rồi ông ta dường như đã nhìn thấy chỗ yết hầu của Diệp Tuân toát ra một đốm ánh sáng trắng lờ mờ, chính là ánh sáng trắng kia đã ngăn cản một trảo không gì không phá nổi của ông ta!
Nếu như không nhìn lầm... Luồng ánh sáng trắng kia là nội kình phát bên ngoài.
Mà loại hiện tượng này, ở trong giới võ giả bọn họ, có một thuật ngữ riêng, tên là: cương khí ngoại phóng!
Đó là dấu hiệu rõ ràng nhất của một vị tông sư!
Nhưng, gã trẻ tuổi trước mặt sao có thể là một vị tông sư? Làm sao có thể?
“Đây là tuyệt chiêu của ông? Ngay đến phòng ngự cơ bản của tôi cũng không phá nổi, thật sự là làm cho tôi quá thất vọng”, Diệp Tuân khẽ thở dài.
Anh vốn cho rằng hôm nay có thể giãn gân cốt một chút, nào biết đâu rằng đối thủ lại kém cỏi như thế.
Sài Kính nghe thấy lời này, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dựng tóc gáy. Ông ta rốt cục ý thức được, người mà mình đối mặt là một nhân vật khủng bố cỡ nào!
“Chạy!”. Sự sợ hãi của việc gần kề cái chết làm cho Sài Kính không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy? Có hơi ngây thơ quá rồi”. Sài Kính vừa mới xoay người, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Diệp Tuân truyền đến từ phía sau làm cho ông ta lập tức hồn bay phách lạc.
Ngay khi Sài Kính liều mạng bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, vừa mới lao tới cửa, Đường Khánh Minh và Lê Tuyết Vi nhìn thấy, Diệp Tuân bỗng nhiên biến mất.
Ngay sau đó, Diệp Tuân đã ở trước mặt Sài Kính, một cước đạp ra ngoài.
Phịch!
Một tiếng trầm đục, cùng với tiếng gãy xương truyền đến.
Chỉ thấy Sài Kinh một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra sau!
Theo sau lại là một bịch lớn vang lên, cả căn phòng lại một lần nữa lung lay!
Cơ thể Sài Kính giống như đạn pháo, nện vào trong vách tường phía sau, lần này, vết lõm trên tường càng lớn hơn, càng sâu hơn.
Cả người Sài Kính như được khảm vào bên trong vách tường, toàn thân giống như một đống bùn nhão, không thể động đậy. Máu tươi chảy ra từ những vết thương nhỏ trên người ông ta, chậm rãi chảy xuôi theo vách tường xuống sàn nhà.
Cả phòng yên tĩnh như chết.
Chỉ có tiếng máu tươi tí tách, rơi trên sàn nhà.
Sài Kính không hổ là cường giả nội kình đỉnh phong, từ trên xuống dưới không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt, thế nhưng vẫn có thể vẫn duy trì sự tỉnh táo.
Tuy rằng ngay cả một ngón tay, ông ta cũng không động đậy, một câu cũng không thể nói nên lời, nhưng tròng mắt vẫn có thể động.
Sài Kính kinh ngạc nhìn Diệp Tuân, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi vô tận và khó có thể tin được.
Tông sư!
Sài Kính có thể khẳng định, Diệp Tuân một chiêu đánh cho bản thân mất một nửa cái mạng, tuyệt đối là một vị tông sư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!