Nhưng giữa ngoại kình và nội kình vốn có khác biệt to lớn. Mắt tam giác vững tin rằng mình cũng có thể một đánh bảy, mặc dù không làm được nhanh như Diệp Tuân, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn.
Nghĩ tới đây, mắt tam giác thét to một tiếng: “Đi chết đi!”. Sau đó đột ngột phóng về phía Diệp Tuân.
Vù!
Mắt tam giác tung nắm đấm đến trước mặt Diệp Tuân, nắm đấm này cứng rắn mạnh mẽ, mang theo tiếng gió chói tai.
Sắc mặt Lê Tuyết Vi thay đổi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người tung nắm đấm có thể phát ra tiếng xé gió. Đây cũng không phải phim điện ảnh, mà là trong cuộc sống hiện thực, vậy mà thật sự có người lợi hại đến thế?
Lê Tuyết Vi không nhịn được mà lo lắng nhìn sang Diệp Tuân.
Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mặt lại khiến cô khiếp sợ trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Diệp Tuân giơ tay lên, dễ như trở bàn tay bắt lấy nắm đấm của mắt tam giác, sau đó xoay người một cái, thuận thế ném cả người mắt tam giác đập lên trên bức tường cách đó không xa!
Bịch!
Mắt tam giác hệt như một quả bóng đá bị người ta đá ra, đập mạnh lên trên vách tường!
Toàn bộ cơ thể hắn ta còn bị nện lên trên vách tường!
Máu tươi chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng mắt tam giác.
Cả nhã gian khẽ rung chuyển, nửa bức tường xuất hiện chi chít vết nứt giống như mạng nhện.
Cơ thể mắt tam giác lung lay trên vách tường năm sáu giây, sau đó mới ‘bịch’ một tiếng, ngã xuống sàn nhà, không thấy bất kỳ động tĩnh gì, không rõ sống chết ra sao.
Để lại một cái hố nhỏ hình người trên vách tường kia, bắt mắt đến vậy!
Đồng tử Đường Khánh Minh đột nhiên co rụt lại!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi tràn đầy khiếp sợ!
Có thể ném một người nện vào trong vách tường như thế, loại sức mạnh kinh khủng như thế này quả thật đã phá vỡ nhận thức của một người bình thường!
Diệp Tuân này cũng kinh khủng quá rồi!
Trong lòng Đường Khánh Minh hoảng hốt, lo sợ Diệp Tuân cũng ném mình như vậy, khi còn trẻ, ông ta có tự tin là chịu đựng được, nhưng bây giờ cơ thể này của ông ta đã quen sống trong an nhàn sung sướng, thật sự không chịu nổi hành hạ như vậy.
Nhưng mà, điều khiến Đường Khánh Minh bất ngờ chính là, Diệp Tuân cũng không vội vàng ra tay với ông ta, mà quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
“Náo nhiệt vậy sao? Xem ra hôm nay có trò vui rồi”.
Một người đàn ông mặc áo đen sải bước tiến vào.
Vẻ ngoài của người này rất bình thường, nếu đi lẫn vào dòng người trên đường, chắc chắn không thể tìm ra nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một vết sẹo mảnh nhỏ chạy từ lông mày trái đến lông mày phải, trông giống như trán bị người ta chém đứt, sau đó được khâu kín lại.
Thấy người tới, hoảng sợ trong lòng Đường Khánh Minh tan sạch, trên mặt ngập tràn vui mừng, cao giọng hô lên: “Lão Sài!”
“Chủ tịch Đường!”. Sài Kính nhìn về phía Đường Khánh Minh, lên tiếng chào hỏi, đối mặt với ông chủ trả tiền cho mình, ông ta này vẫn giữ thái độ khách sáo.
Sau đó, Sài Kính mang đầy hứng thú nhìn về phía Diệp Tuân, dò hỏi: “Nhãi ranh, tuổi cậu không lớn lắm nhưng bản lĩnh cũng khá quá. Cậu là nội kình đại thành hay là nội kình đỉnh phong?”
“Đều không phải!”, Diệp Tuân nói.
“Không muốn nói thật à? Không sao cả, đợi lát nữa ra tay, tôi sẽ biết cậu đang ở cấp bậc nào”. Sài Kính nhếch miệng cười một tiếng.
“Vậy thì tới đây”. Trên mặt Diệp Tuân thoáng hiện vẻ phấn khích.
Sài Kính nhìn không ra thực lực của Diệp Tuân sâu bao nhiêu, nhưng Diệp Tuân liếc một cái là nhìn ra được cảnh giới của Sài Kính. Không ngờ hôm nay có thể gặp được một cao thủ nội kình đỉnh phong, cuối cùng cũng có thể giúp mình giãn gân giãn cốt rồi.
Mặc dù trông Sài Kính này chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, không có vẻ gì là dữ dằn hung ác, thậm chí còn không oai phong bằng mấy người mắt tam giác vừa nãy. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Lê Tuyết Vi bỗng dâng lên cảm giác giác nguy cơ mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!