Quan Đình cũng giật mình mở to mắt.
Hóa ra chuyện này là sự thật sao? Diệp Tuân lại có thể tùy tiện đưa cho cô ta một thứ có giá trị hơn 10 triệu sao? Nếu như biết thứ đó có giá trị đến như vậy thì Quan Đình sẽ không bao giờ nhận nó.
"Giám đốc Hoàng, có phải anh đã nhìn nhầm rồi không?", Trần Trác Lan nghi ngờ hỏi.
"Cô Trần, người quen tôi đều biết trình độ của tôi. Tôi thực sự không nhìn nhầm", Hoàng Hạc nghiêm túc nói.
Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Tuân và Quan Đình đã thay đổi. Hai người này bây giờ đã trở thành khách hàng lớn tiềm năng của Hoàng Hạc!
Khuôn mặt của ba người Phạm Lôi trở nên vô cùng khó coi, sự kiêu ngạo trên nét mặt của bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi.
Trước đó họ đã khiêu khích chế nhạo Quan Đình, nói rằng cho dù sống đến kiếp sau thì cô ta cũng sẽ không thể mua nổi chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn hai triệu tệ. Nào ngờ đâu cô ta lại đang đeo một mặt dây chuyền trị giá hơn 10 triệu tệ, chuyện này chẳng phải đã tát vào mặt bọn họ rồi hay sao?
Lúc này cả ba người đều cảm thấy trên mặt vừa đau vừa nóng như lửa đốt!
Thật sự quá xấu hổ!
Quan Đình cũng bị sốc. Cô ta thực sự muốn biết làm thế nào mà Diệp Tuân có thể giữ bảo vật của người khác được.
“Cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng rồi”, Diệp Tuân nhếch miệng cười, cầm lại mặt dây chuyền từ tay Hoàng Hạc.
Thấy Diệp Tuân cầm mặt dây chuyền tùy tiện như vậy, Hoàng Hạc cảm thấy đau thấu tim gan, một bảo vật như vậy đáng ra phải cầm một cách cẩn thận từng li từng tí mới đúng. Có vẻ như người này đúng là một đại gia không xem tiền bạc là gì.
"Không, không thể nào! Trái tim phỉ thúy không có bán ở bên ngoài, sao anh có được nó?"
Lúc này, Phạm Lôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức kích động nói.
“Đúng vậy!”, Triệu Tử Vân vực dậy tinh thần nói: “Bảo vật này sao có thể tùy tiện bán bán ra ngoài được?”
Trong lòng Trần Trác Lan chợt lóe lên ánh sáng, cô ta lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ là anh ta đã trộm nó? Đúng, nhất định là anh ta đã trộm nó rồi!"
Nghe bọn họ nói, đám người đứng xem đều như nhận ra điều gì đó.
Chuyện này đúng là khó tin, với điều kiện tài chính của Quan Đình không thể nào mua được trái tim phỉ thúy, một tài xế như Diệp Tuân lại càng không thể mua nổi.
Hơn nữa, cho dù có tiền thì bọn họ cũng không thể mua được mặt dây chuyền này. Trừ khi phải có mối quan hệ cực kỳ tốt với chủ tịch Lý Lương Vỹ của Tập đoàn Đức Long, nhưng mọi người chưa bao giờ nghe nói chủ tịch Lý quen biết với Quan Đình hay Diệp Tuân.
Nghĩ đến đây, ai cũng bắt đầu cho rằng bọn họ đã trộm trái tim phỉ thúy.
"Thì ra lại là hai kẻ trộm, chẳng lẽ các người không biết ăn trộm là phạm pháp sao?", Triệu Tử Vân hừ lạnh nói.
Trần Trác Lan lại tiếp tục hống hách nói: "Thật quá vô liêm sỉ! Đồ ăn trộm mà còn dám lấy ra khoe khoang ở đây? Ăn trộm món đồ có giá trị như vậy, cũng không biết sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm!"
"Ngồi tù mọt gông!"
Ai đó trong đám đông cười khẩy nói.
Mọi người lần theo âm thanh thì thấy người vừa lên tiếng là Cao Lăng Phong.
"Ăn trộm hơn trăm ngàn đã bị phạt tù mười năm rồi, ăn trộm mười triệu tệ thì làm gì còn cửa ra ngoài!", Đường Húc Thành đứng bên cạnh cũng cười lạnh nói.
Nghe Cao Lăng Phong và Đường Húc Thành nói, ba người Phạm Lôi liền cảm thấy mình đã nhận được sự ủng hộ to lớn cho nên càng lúc càng đắc ý.
"Ai nói là ăn trộm? Mặt dây chuyền này là do chủ tịch Lý Lương Vĩ tặng cho tôi cho nên tôi mới tặng lại bạn gái của mình", Diệp Tuân bình tĩnh nói.
"Chủ tịch Lý đã tặng nó cho anh sao? Người như ông ấy lại có thể quen biết hạng người như anh sao?", Trần Trác Lan cười nhạo nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!