Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

Không sai, cô ta quả thật không mua được loại nhẫn kim cương này, cũng không nỡ bỏ tiền ra mua nó.  

             Mặc dù Quan Đình không quá để ý đến vật chất, nhưng đối mặt với sự chế giễu trắng trợn như vậy, trong lòng cô ta cũng rất khó chịu.  

             Nếu như... nếu như trên người mình cũng có một món trang sức hơn triệu thì tốt biết bao? Như vậy, chắc chắn hôm nay Triệu Tử Vân sẽ không nói ra những lời này.  

             “Một chiếc nhẫn kim cương hơn hai triệu đã khiến các cô đắc ý như vậy rồi? Các cô là đồ nhà quê chưa từng thấy việc đời sao?”, Diệp Tuân lạnh lùng lên tiếng.  

             Ban đầu anh cũng không muốn chấp nhặt với phụ nữ, nhưng nhìn thấy Quan Đình ấm ức đến như vậy, anh thật sự không nhịn được.  

             “Anh nói cái gì? Một tên tài xế rác rưởi, mau cút xuống dưới tầng, nơi này không phải là nơi anh có thể nán lại!”, Trần Trác Lan tức giận nói.  

             “Đúng vậy”. Triệu Tử Vân cũng nhíu mày hùa theo: “Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì”.  

             Phạm Lôi khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười một tiếng: “Mạnh miệng lắm, nhẫn kim cương hơn hai triệu, anh có thể lấy ra được sao? Anh có làm thuê mười đời cũng không mua nổi!”  

             “Mở to mắt của các cô ra nhìn xem đây là cái gì?”, Diệp Tuân chỉ vào mặt dây chuyền kim cương phỉ thúy đeo trên cổ Quan Đình, nói.  

             Quan Đình hơi sững sờ, không hiểu Diệp Tuân đang làm cái gì. Mặt dây chuyền phỉ thúy này quả thật rất tinh xảo, phỏng chừng có thể đáng giá hơn mười ngàn tệ, nhưng lấy đồ vật như thế này ra cho ba người đối diện xem, không phải lại khiến cho bọn họ chê cười hay sao?  

             “Mặt dây chuyền phỉ thúy này có gì hiếm lạ, có thể đáng giá mấy đồng tiền? Mười ngàn, hay là hai mươi ngàn?” Triệu Tử Vân liếc mắt khinh thường.  

             “Đúng là buồn cười”. Trần Trác Lan khinh thường nói: “Món đồ thế này, tôi cũng không dám mang ra! Ngại chưa đủ mất mặt sao?”  

             Đúng là mắt chó đui mù! Diệp Tuân khẽ lắc đầu.  

             “Hả? Đây là… đây là châu báu của Lý Ký… trái tim phỉ thúy?”, Phạm Lôi nhìn chằm chằm mặt dây chuyền chốc lát, trên mặt lộ vẻ bất ngờ.  

             Rõ ràng trong ba người phụ nữ này, cô ta có kiến thức nhất.  

             Phạm Lôi nhìn ra được, mặt dây chuyền trên cổ Quan Đình rất giống trái tim phỉ thúy, nhưng không nắm chắc có phải thật hay không. Đây chính là bảo bối trị giá hơn mười triệu của Lý Ký, sao Quan Đình có thể lấy được?  

             “Trái tim phỉ thúy? Giả hả?”. Trần Trác Lan sững sờ, cô ta từng nghe đến cái tên trái tim phỉ thúy, nhưng chưa từng nhìn thấy.  

             “Sao có thể? Chị Lôi Lôi, chị nhìn nhầm rồi hả?” Triệu Tử Vân cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta không tin loại người như Quan Đình có thể mua được trái tim phỉ thúy đâu!  

             “Chắc chắn là giả, bây giờ đâu đâu cũng bán hàng nhái hàng giả”. Trần Trác Lan nói rất chắc chắn.  

             “Anh làm gì vậy?”, Quan Đình bất an nhìn Diệp Tuân, khẽ hỏi.  

             Cô ta cũng không tin đây là đồ thật, mặc dù Diệp Tuân có tiền, có thể tùy tiện lấy ra mười triệu, nhưng trái tim phỉ thúy là bảo vật trấn điếm của Lý Ký, có tiền cũng không mua được.  

             Diệp Tuân khẽ vỗ vỗ cánh tay trắng nõn của cô ta, ra hiệu tất cả đều đã có tôi.  

             Anh nhìn ba người phụ nữ kiêu căng hống hách trước mặt, khẽ cười nói: “Tôi nên nói ánh mắt các cô không tốt, hay là các cô không có kiến thức đây?”  

             “Anh điên đấy à? Lấy một món hàng nhái khoác lác ở chỗ này?”, Triệu Tử Vân căm tức nói.  

             Diệp Tuân không thèm để ý đến cô ta, nhìn khách khứa xem trò vui ở xung quanh, lên giọng hỏi thăm: “Nơi này nhiều người như vậy mà không một ai có mắt nhìn sao?”  

             Khách khứa vây xem nghe vậy thì đều nổi nóng.  

             Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày tây bước tới, ho khan một tiếng, nói ra: “Kẻ hèn này là Hoàng Hạc, giám đốc chi nhánh Giang Hải của hoàng kim Hoa Hạ, đã làm việc trong ngành châu báu hai mươi năm, tự nhận mắt nhìn không tệ. Hay là cậu cho tôi xem một chút?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!