Diệp Tuân kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
Ít nhất, anh mạnh hơn Giả Lập Xuyên nhiều! Có lẽ từ hôm nay trở đi, danh hiệu cao thủ đứng đầu thành phố Giang Hải phải nhường lại cho Diệp Tuân rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Húc Thành không nhịn được nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân thật may mắn.
Lúc trước ở bên ngoài, hắn ta vốn muốn động thủ với Diệp Tuân, nhưng Giả Lập Xuyên đứng ra, hắn ta liền không ra tay.
May mắn hôm nay không phô trương, nếu bị cao thủ đứng đầu thành phố Giang Hải - Diệp Tuân tùy tiện đánh một quyền, phỏng chừng cậu chủ nhà họ Đường là hắn ta giờ đã nằm trên xe cấp cứu rồi.
Cao Lăng Phong im lặng, sắc mặt thay đổi thất thường, không biết nghĩ đến cái gì.
“Cậu chủ, mất chút mặt mũi không tính là gì. Đại trượng phu phải co được dãn được”. Giả Lập Xuyên lên tiếng nhắc nhở.
Vẻ mặt Cao Lăng Phong âm trầm, hắn ta gật gật đầu, nhưng Giả Lập Xuyên không chắc là cậu chủ có để ý lời nhắc nhở của mình không.
Tuy rằng Giả Lập Xuyên mang danh cao thủ đứng đầu thành phố Giang Hải, nhưng xưa nay hắn ta đều thận trọng, biết rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Nội kình đại thành đích thực là kẻ mạnh một phương, đám người giỏi đánh nhau ở bên ngoài kia, số võ giả ngoại kình không nhiều. Năm đó khi Giả Lập Xuyên giúp Cao Đức Thắng làm việc, đương nhiên là càn quét một phương, gần như vô địch.
Thậm chí, năm đó Cao Đức Thắng còn dám khiêu khích ông Tứ, nhưng sau khi Giả Lập Xuyên chiến đấu ác liệt với Thường Uy suốt hai mươi chiêu rồi thua trong tay ông ta, Cao Đức Thắng đã nhận được bài học cực kỳ sâu sắc, thế nên đã thu liễm hơn rất nhiều. Từ đó dần dần rút khỏi giang hồ, một lòng tẩy trắng.
Giả Lập Xuyên biết, thành phố Giang Hải quá nhỏ, ngoài một vài người như Thường Uy, hắn ta không còn tìm thấy đối thủ nào nữa. Nhưng là, hôm nay Diệp Tuân đã làm cho hắn ta cảm nhận thấy sự chấn động lâu nay không thấy.
Tựa như năm đó khi vừa mới bái sư học nghệ vậy, là cảm giác khi bị sư phụ dùng một đầu ngón tay đẩy ngã xuống đất, có rung động, có kích động, cũng có sự bội phục sâu sắc.
Chỉ là một cái bắt tay mà thiếu chút nữa đã khiến hắn ta tàn phế, thực lực khủng bố như vậy, đối thủ cũ Thường Uy cũng không làm được, từ đó có thể nghĩ, Diệp Tuân nhất định là có thực lực trên nội kình đại thành.
Diệp Tuân chưa xuất ra toàn lực, cho nên Giả Lập Xuyên không biết anh rốt cuộc là cảnh giới gì. Về lý luận mà nói, ít nhất cũng là nội kình viên mãn, thậm chí cũng có thể là... Tông sư!
Khi ý nghĩ này nảy ra, Giả Lập Xuyên đều tự cảm thấy nó không đáng tin.
Trên đời này, nào có Tông sư trẻ tuổi như vậy ?
Tông sư quá khó đạt được, tông sư trẻ tuổi nhất ở Hoa Hạ cũng bốn năm mươi tuổi, còn lại đa số đều là những ông lão sáu bảy mươi tuổi.
Nhưng, cho dù Diệp Tuân không phải Tông sư thì anh có thể là cấp bậc xấp xỉ tông sư.
Có thể sống sót trong tay một người khủng bố như thế, Giả Lập Xuyên cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.