Đường Húc Thành vô cùng hiểu rõ anh em của mình, biết Cao Lăng Phong đột nhiên mời Diệp Tuân uống rượu vang, chắc chắn là muốn thấy anh xấu mặt. Một tên tài xế rác rưởi, sao có thể biết thưởng thức rượu vang?
Trong lòng Diệp Tuân thầm cười xì một tiếng, cũng không nói thêm lời gì, dùng ba ngón tay nâng ly rượu vang lên, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, đưa sát lại gần ngửi ngửi, sau đó đặt ly rượu lên bàn.
“Rượu này quá rác rưởi”. Diệp Tuân nhìn Đường Húc Thành, lộ vẻ thất vọng: “Chủ tịch Đường giàu có như vậy, đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu mà lại chỉ dùng loại hàng thứ phẩm để chiêu đãi khách khứa? Cũng hơi thất lễ rồi”.
“Anh nói mò gì đấy?”. Đường Húc Thành nổi cáu: “Rượu này là đặc biệt vận chuyển từ xưởng rượu tư nhân ở Bordeaux nước Pháp tới đây! Là rượu vang Syrah chính tông, cực kỳ hiếm có và quý giá, có tiền cũng không chắc mua được, anh lại nói nó là thứ phẩm? Có phải anh điên rồi không?”
Nghe thấy mấy chữ xưởng rượu ở Bordeaux nước Pháp này, trên mặt Diệp Tuân thoáng hiện vẻ kỳ lạ.
Mấy quý cô, quý bà xung quanh đều cười khẩy thành tiếng.
“Rốt cuộc anh có hiểu hay không? Đừng có ra vẻ hiểu biết, đúng là làm trò cười cho người khác!”
“Thứ phẩm? Quả thật nói khoác mà không biết ngượng!”
“Cậu Đường, cậu nói những lời này với anh ta chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, anh ta chỉ là một tài xế nho nhỏ, làm sao biết được xưởng rượu tư nhân ở Bordeaux? Lại làm sao biết được rượu vang Syrah?
Khách khứa xung quanh đều cảm thấy tài xế nho nhỏ này khoác lác hơi quá đà rồi. Có lẽ đây còn là lần đầu tiên anh nghe đến cái tên rượu vang Syrah ấy?
“Cười? Còn có mặt mũi mà cười?”
“Đúng là không biết xấu hổ!”. Quý cô mặc lễ phục màu đỏ cay nghiệt mắng mỏ.
Diệp Tuân không nhịn được bật cười, tất nhiên là có lý do của mình. Không ngờ rượu vang trong tiệc rượu lần này lại được vận chuyển từ xưởng rượu Billy mà mình thu mua? Quả thật là trùng hợp.
Xem ra lão Billy kia vẫn xảo quyệt như vậy, rượu bán cho những nhà giàu nước ngoài này đều là một số tàn thứ phẩm. Nhưng mà, cho dù là tàn thứ phẩm, những người này vẫn coi như bảo bối.
Mấy tháng không liên lạc với lão Billy, quả nhiên ông ta lại tái phát tật xấu buôn gian bán lận. Diệp Tuân cảm thấy mình cần phải gọi điện thoại cho lão Billy, nhắc nhở ông ta một câu, làm ăn thì phải trung thực…
“Nhưng mà, nếu về sau còn bán cho những người nhà họ Đường này, phải bán hàng kém nhất, giá tiền cũng tăng gấp bội. Mua hay không tùy họ, có lừa thì cũng là lừa tiền của đám ngu ngốc này”. Diệp Tuân xoa xoa gốc râu dưới cằm, nở nụ cười hệt như hồ ly.
“Anh bạn à, anh còn chưa uống mà đã nói rượu này là giả, lẽ nào lại như vậy?”, Cao Lăng Phong khẽ cười nói.
Diệp Tuân chỉ cười mà không nói lời nào.
Rượu vang Syrah quả thật rất ngon, nhưng Diệp Tuân cảm thấy hương vị hơi chát, thế là hợp tác với lão Billy cải tiến công thức, thùng rượu đầu tiên còn do chính tay anh ủ. Nhìn màu sắc của rượu, ngửi mùi thơm của rượu là biết thuộc loại nào rồi, đâu cần phải uống?
Thấy Diệp Tuân đã vậy rồi mà vẫn cười được, Đường Húc Thành vô cùng nóng giận, trừng mắt nói: “Đúng vậy, đừng ra vẻ ở đây nữa, nơi này không đến lượt anh ra vẻ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!