Còn hơn nửa tiếng nữa tiệc rượu mới chính thức bắt đầu, Quan Đình và Diệp Tuân đi dạo trong hội trường.
“Chị Quan Đình?”. Một cậu ấm ăn mặc vô cùng sang trọng từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy Quan Đình, lập tức mừng rỡ lên tiếng chào hỏi.
“Cậu Đường!”. Trên mặt Quan Đình lộ ra nụ cười mỉm lễ phép.
“Chị tới sớm như vậy, hay là vào phòng nghỉ ngơi một lát? Anh Lăng Phong cũng tới, đang nghỉ ngơi bên đó, chúng ta cùng đến đó tâm sự nhé?”, cậu ấm rất nhiệt tình.
Quan Đình khẽ cau mày, mỉm cười nói: “Trong phòng khá là ngột ngạt, tôi đi dạo trong đại sảnh cũng rất thoải mái”.
“Đừng vậy chứ, đã rất lâu chúng ta không gặp mặt rồi, tìm nơi yên tĩnh chút uống trà nói chuyện nhé?”, cậu ấm nói ra.
“Thật sự không cần đâu, bên ngoài rất tốt, còn có thể ngắm cảnh”, Quan Đình nói.
Cậu ấm hơi không vui, nhíu mày lại. Lúc này hắn ta nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh Quan Đình, lập tức lên tiếng hỏi: “Anh đây là ai? Trông rất lạ mặt”.
“Đây là đồng nghiệp của tôi, Diệp Tuân. Diệp Tuân, vị này chính là cậu ấm nhà chủ tịch Đường, Đường Húc Thành”, Quan Đình giới thiệu.
“Đồng nghiệp của chị?”, Đường Húc Thành hơi nghi ngờ: “Lãnh đạo cấp cao của quốc tế Toàn Cầu các chị, tôi đều quen biết cả, từ khi nào mà có thêm một người họ Diệp?”
Quan Đình hơi xấu hổ, Diệp Tuân lại thoải mái nói: “Tôi không phải lãnh đạo cấp cao gì, tôi là một tài xế”.
“Tài xế!”. Đáy mắt Đường Húc Thành lóe vẻ khinh thường: “Tài xế và vệ sĩ của khách khứa đều đợi dưới tầng một, nơi đó cũng chuẩn bị rượu và thức ăn, anh xuống đó nghỉ ngơi đi”.
Vốn dĩ Đường Húc Thành thấy Diệp Tuân trẻ tuổi đẹp trai còn hơi cảnh giác, nhưng sau khi biết anh chỉ là một tài xế thì không coi ra gì nữa.
Người anh em Cao Lăng Phong của Đường Húc Thành thích Quan Đình, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Nếu như bị người ta nhanh chân đến trước, vậy thì khó chịu quá rồi, vẫn may Diệp Tuân không phải người quan trọng gì của Quan Đình.
Bên cạnh có người chào hỏi với cậu Đường - Đường Húc Thành là ông chủ nhỏ, không thể thất lễ, cho nên xoay người nói chuyện với những người khác.
Quan Đình kéo Diệp Tuân đến nơi khác trong hội trường, hội trường rất lớn, người tới đông đúc, muốn tìm người cũng rất phiền phức.
“Sao vậy? Trông cô không được tự nhiên?”, Diệp Tuân hỏi.
Quan Đình nhíu mày, hơi bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi không muốn gặp bọn họ, nhưng lại không đắc tội nổi, đau đầu”.
“Đây đều là lỗi của cô, vẻ ngoài xinh đẹp, quả thật dễ dàng chọc phải ruồi nhặng”, Diệp Tuân nói.
Quan Đình tức giận trừng mắt lườm anh: “Anh có biết nói chuyện không đấy?”
Diệp Tuân nhún vai, mỉm cười.
Quan Đình ngẫm lại, lời Diệp Tuân nói cũng có lý.
Đúng là lỗi của mình, lỗi vì địa vị mình không cao, bối cảnh mình không sâu.
Tổng giám đốc Lê cũng là cô gái rất xinh đẹp, nhưng cô là tổng giám đốc của quốc tế Toàn Cầu, có tiền có địa vị nên căn bản không có mấy người dám “rờ” tới cô.
Mặc dù Quan Đình cũng là lãnh đạo cấp cao của quốc tế Toàn Cầu, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một người làm thuê cao cấp mà thôi, hễ là đàn ông có chút bản lĩnh thì đều cảm thấy có tư cách cưa cẩm cô ta.
Hơn nữa, là trưởng phòng PR, Quan Đình phải giao thiệp với đủ loại người, để xử lý tốt các mối quan hệ, cô ta luôn luôn tươi cười chào đón người ta. Có lẽ bởi vì như vậy, lại càng khiến những người đàn ông kia có lòng tin cưa được cô ta.
Quan Đình hơi bất đắc dĩ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu như có người nào dám làm cô không vui, tôi lập tức đánh bay người đó”. Thấy Quan Đình buồn bực như vậy, Diệp Tuân lên tiếng an ủi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!