Diệp Tuân dừng xe ở cổng, Thường Uy tiến lên mở cổng đón cô chủ rồi cười hỏi: "Cô chủ, hôm nay đi chơi vui không?"
“Rất vui”, Hạ Mạt cười nói.
Tuy rằng trong buổi tối hôm nay sự khoác lác của Lý Kiếm đã khiến cô ta không vui, nhưng có thể cùng anh Diệp Tuân ăn tối cũng đã đáng để cho Hạ Mạt vui vẻ suốt mấy ngày.
"Ông Thường, tôi đã đưa người về rồi, vậy tôi đi trước đây", Diệp Tuân cười nói với Thường Uy.
“Đã làm phiền cậu Diệp rồi, cậu đi thong thả, sau này nếu có thời gian thì hãy thường xuyên tới chơi nhé”, Thường Uy cười nói.
“Được”, Diệp Tuân gật đầu, anh lái xe đi trước ánh mắt lưu luyến của Hạ Mạt.
Hạ Mạt vẫn đứng ở cổng biệt thự nhìn theo hướng Diệp Tuân đang lái xe đi, cho đến khi trên đường đã không còn bóng dáng của chiếc Phanton nữa thì cô ta vẫn không thôi nhìn về phía đó.
Thường Uy đứng ở bên cạnh không khỏi bật cười.
Từ lần đầu tiên cô chủ gặp Diệp Tuân thì ông ta đã nhìn ra, bây giờ lại càng thêm chắc chắn những điều mình đang nghĩ cho nên không khỏi nói đùa: “Cô chủ, học sinh trung học hình như vẫn còn bị cấm yêu đương đúng không?"
“Ông Thường, ông đang nói cái gì vậy chứ?”, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mạt ửng hồng, cô ta giậm chân, nhõng nhẽo nói: “Cháu không nói chuyện với ông nữa”.
Nói xong, Hạ Mạt liền xoay người đi vào biệt thự.
Thường Uy cười thành tiếng, sau đó bước nhanh đến giúp cô chủ chắn gió lạnh thổi tới từ phía sau.
...
Chạng vạng ngày hôm sau.
Lê Tuyết Vi vẫn đang xử lý công việc trong công ty bỗng nhiên lại gọi điện cho Diệp Tuân: "Bây giờ anh đi đón trưởng phòng Quan đi dự tiệc đi, tôi sẽ đến sau".
Diệp Tuân còn chưa kịp lên tiếng thì cô nàng đã cúp điện thoại.
“Cô nàng này thực sự cần được dạy dỗ thêm”, nghe tiếng bíp bíp từ điện thoại, Diệp Tuân cảm thấy có chút buồn bực.
Anh nghĩ nếu hôm anh có thể gặp Đường Khánh Minh thì anh sẽ nhân tiện giải quyết mâu thuẫn giữa anh và Lê Tuyết Vi một lần. Như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì anh có thể rời khỏi đây mà không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt Lê Tuyết Vi nữa.
Mặc dù lúc mới đến đây Diệp Tuân còn muốn đưa cô nàng xinh đẹp này lên giường nhưng bây giờ anh đã không còn suy nghĩ này nữa. Trên đời còn có rất nhiều người đẹp, tại sao anh phải lãng phí thời gian cho một người phụ nữ suốt ngày khiến mình xấu mặt?
Không bao lâu sau thì Diệp Tuân đã dừng xe bên dưới tiểu khu của Quan Đình, anh gọi điện thoại cho cô: "Trưởng phòng Quan, sếp Lê bảo tôi đến đón cô đi dự tiệc".
"Được rồi, chờ tôi một chút".
Quan Đình nói chờ một chút nhưng Diệp Tuân đã chờ ở dưới gần nửa tiếng.
Trong khi Diệp Tuân đang buồn chán hút thuốc trong xe thì Quan Đình cuối cùng cũng đi xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, Diệp Tuân đột nhiên lấy lại tinh thần.
Quan Đình đang mặc một chiếc váy dài màu đen hở lưng, làn da trắng như tuyết bên dưới xương quai xanh không hề được che đậy kín kẽ, chỉ che đi vòng một hoàn hảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy rãnh sâu quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!