Bên trong hộp là một mặt dây ngọc bích đặc biệt tinh xảo. Ở giữa mặt dây còn được khảm kim cương mấy ca ra.
Lý Lương Vỹ cười nói: "Ngành kinh doanh chính của nhà họ Lý chúng tôi chính là kinh doanh trang sức. Trái tim phỉ thúy này là bảo vật của cửa hàng trang sức trọng điểm trong tập đoàn tôi. Không biết anh Diệp có cảm thấy hứng thú hay không?"
“Giá trị của nó ít nhất cũng phải chín mười triệu nhỉ?”, Diệp Tuân nhìn miếng ngọc tinh xảo rồi nói.
"Cậu Diệp quả nhiên có mắt nhìn, y hệt một chuyên gia!", Lý Lương Vỹ không ngại tâng bốc, còn cười nói: "Sau này nếu như cậu Diệp muốn mua trang sức hay ngọc bích thì cứ đến bất kỳ cửa hàng nào của nhà họ Lý, tất cả đều được giảm giá phân nửa!"
Diệp Tuân gật đầu nói: "Được. Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây".
"Cậu Diệp đi thong thả. Cô Hạ đi thong thả", Lý Lương Vỹ và con trai cung kính tiễn Diệp Tuân và Hạ Mạt đến tận cửa.
Sau khi Diệp Tuân và Hạ Mạt đi khuất, Lý Lương Vỹ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Bố, đó là trái tim phỉ thúy đó, không phải bố định tặng nó cho bác Đường sao?", Lý Kiếm nhỏ giọng nói, cảm thấy rất đau lòng. Đó là món bảo vật đáng giá hơn mười triệu!
"Còn không phải do con gây họa hay sao?", Lý Lương Vỹ mắng.
Lý Kiến cúi đầu nói: "Bố, con thật sự biết mình sai rồi".
"Biết sai là tốt rồi, người trẻ tuổi học được một bài học cũng không tồi", Lý Lương Vỹ nghiêm túc nói: "Tặng trái tim phỉ thúy đi cũng không có gì đáng tiếc. So với bố con nhà họ Chu, chúng ta chưa bị đánh gãy chân đã là may mắn lắm rồi".
Ban đầu Lý Lương Vỹ đã đặc biệt chuẩn bị món quà này cho Đường Khánh Minh tại buổi chiêu đãi các doanh nhân ở thành phố Giang Hải vào ngày mai. Công việc kinh doanh trang sức của nhà họ Lý mấy năm nay đã bị thu hẹp lại, muốn mở ra những ngành khác thì không thể không móc nối quan hệ với Đường Khánh Minh.
Thứ nhất, Đường Khánh Minh có tiền có thế có mặt mũi, có sự giúp đỡ của ông ta thì mọi việc sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Thứ hai, nhà họ Lý định mở rộng lĩnh vực kinh doanh nhà hàng, khách sạn, lĩnh vực này trùng với lĩnh vực kinh doanh của Đường Khánh Minh, nếu không có sự gật đầu của ông chủ Đường thì Lý Lương Vỹ cũng không dám tùy ý đặt chân vào lĩnh vực này.
"Chúng ta phải chuẩn bị một món quà mới cho sếp Đường, phải nhanh lên mới kịp", Lý Lương Vỹ gọi con trai cùng rời đi, trước khi đi ông ta còn nói với các vệ sĩ: "Dạy dỗ đám nhóc trong đó kỹ lưỡng cho tôi".
“Vâng thưa sếp Lý!”, mấy vệ sĩ đáp.
Trương Mỹ Lâm, Hoàng Thành Bân và đám người khác bên trong phòng đều tuyệt vọng kêu la.
Các vệ sĩ nhanh chóng đóng cửa, cách ly bọn họ với thế giới bên ngoài.
Lúc này, Diệp Tuân và Hạ Mạt đã ra khỏi khách sạn, đang dạo bước trên con phố gần đó.
Diệp Tuân cảm thấy hộp quà nhỏ trong túi quần có chút vướng bận nên đã lấy ra, nhìn Hạ Mạt hỏi: "Cô thích không?"
“Em không thích đồ trang sức hay kim cương”, Hạ Mạt lắc đầu nói: “Em cảm thấy ở tuổi này mà đeo những thứ đó thì quá thô tục”.
Diệp Tuân khẽ mỉm cười, anh rất thích tính cách này của Hạ Mạt, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích, không cần phải suy đoán suy nghĩ của cô ta, ở bên cạnh rất thoải mái.
Diệp Tuân bỏ hộp quà nhỏ lại vào túi rồi hỏi: "Vậy em thích gì?"
"Em thích…"
Hạ Mạt rất muốn nói em thích anh, nhưng nói đến miệng vẫn có chút ngại ngùng, không thể nói ra chữ “anh” nên đành phải đổi lời nói: “Em thích ăn… ừm, em cũng thích đi chơi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!