Vừa nghe nói Diệp Tuân không ở nhà ông Tứ mà đang tới đây chơi với cô Hạ cho nên bố con nhà họ Chu liền lập tức bảo vệ sĩ hộ tống đến đây.
Thấy Chu Quốc Lương cúi đầu xin lỗi Diệp Tuân.
Đám người Lý Kiếm đều chết lặng.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng bao chìm trong sự im lặng chết người.
Từng lời Chu Quốc Lương nói đám người Lý Kiếm đều có thể nghe thấy rõ, và đám người Lý Kiếm cũng hiểu được từng lời Chu Quốc Lương nói!
Rõ ràng là Chu Gia Đống đã xúc phạm Diệp Tuân cho nên mới bị đánh gãy một chân, trong khi đó Chu Quốc Lương còn đích thân đánh gãy chân còn lại của Chu Gia Đống để tạ tội! Nghĩ lại, có lẽ chân của Chu Quốc Lương cũng đã bị chính Diệp Tuân đánh gãy!
Chỉ có điều, làm sao có thể như thế được?
Mọi người vẫn không thể chấp nhận được sự thật trước mắt, tất cả đều tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không.
“Ai đó hãy nói với tôi rằng đây không phải là sự thật đi?”, một nam sinh lẩm bẩm, ánh mắt dại ra.
“Đây là mơ sao?”, Hoàng Thành Bân dùng sức nhéo cánh tay của mình, cảm thấy đau đớn thì mới nhận ra đây không phải là giấc mơ.
"Không thể nào! Đây là ảo giác! Nhất định là chúng ta đã uống quá nhiều rượu cho nên mới sinh ra ảo giác!", Trương Mỹ Lâm cùng nữ sinh còn lại đều cứng họng như vừa nhìn thấy quỷ.
Những người khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
"Sao con còn ngồi đó thất thần? Mau đến xin lỗi cậu Diệp đi!", Chu Quốc Lương vỗ vào vai con trai nói.
Toàn thân Chu Gia Đống run rẩy.
Hắn ta không ngờ rằng bố mình lại nhẫn tâm đánh gãy chân mình một cách dã man như vậy!
Tuy rằng ông ta làm như vậy là vì lo lắng cho cả nhà họ Chu, nhưng Chu Gia Đống thật sự không tin bố mình có thể xuống tay dứt khoát như vậy. Bố hắn ta thực sự đã ra tay hết sức tàn nhẫn! Nghĩ đến sự tàn nhẫn của bố mình khi đó, Chu Gia Đống liền cảm thấy ớn lạnh khắp người.
"Anh Diệp, tôi, tôi xin lỗi. Xin anh hãy tha thứ cho nhà họ Chu của tôi, chừa cho chúng tôi một con đường sống", Chu Gia Đống run rẩy nói, giọng nói nức nở.
“Được rồi, chuyện giữa tôi và nhà họ Chu các người xem như khép lại đi”, Diệp Tuân nhàn nhạt nói.
“Cám ơn cậu Diệp, cám ơn cậu Diệp”, bố con nhà họ Chu liên tục nói lời cảm tạ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy Chu Quốc Lương kéo lê cái chân bị đánh gãy của mình cúi đầu xin lỗi Diệp Tuân, đám người Lý Kiếm vẫn cảm thấy như mình đang lạc trong một giấc mơ.