Lão Lý lại nói: "Anh Tề là một tay xã hội đen, dưới quyền hắn ta có mấy chục người, sản nghiệp ngành giải trí ở ngoại ô phía tây Giang Hải phần lớn đều là của hắn ta. Hắn ta quen biết rất nhiều ông chủ lớn và quan chức, rất lợi hại".
Diệp Tuân không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp tục hỏi: "Nghe nói Đường Khánh Minh ở Hoa Nhuận cũng là xã hội đen. Anh Tề này so với Đường Khánh Minh thì thế nào?"
"Đương nhiên không thể so sánh, cũng không cùng đẳng cấp để so sánh. Danh tiếng của sếp Đường không chỉ vang dội ở thành phố Giang Hải mà còn vang dội ở khắp các thành phố xung quanh Giang Hải. Còn anh Tề này nói thẳng ra chỉ có tiếng ở ngoại ô phía tây thành phố Giang Hải mà thôi”, Tưởng Chính Đức nói.
Lão Lý nói: "Đúng vậy, sếp Đường mới là ông chủ lớn thực sự. Nhưng như tôi đã nói, anh Tề cũng không phải là kẻ mà những người bình thường như chúng ta có thể khiêu khích được".
"Đúng vậy", Tưởng Chính Đức gật đầu đồng ý.
Diệp Tuân nhếch miệng cười, Đường Khánh Minh anh còn không xem ra gì, huống chi chỉ là một tên đại ca xã hội đen?
Thấy Diệp Tuân tỏ ra không quan tâm, mấy người Tưởng Chính Đức cũng chỉ có thể lo lắng chứ không biết làm thế nào.
Một lúc sau, vào lúc năm giờ, mọi người trong công ty lần lượt bắt đầu tan sở.
Diệp Tuân gọi điện cho Lê Tuyết Vi hỏi: "Tổng giám đốc Lê, có cần tôi đưa cô về nhà không?"
Lê Tuyết Vi lạnh lùng nói: "Không cần".
“Vậy thì tốt quá”, Diệp Tuân cúp điện thoại, đi đến nhà xe lấy chiếc Cayenne rồi rời đi.
Diệp Tuân lái xe đi được vài phút thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Tuyết Vi: "Quay lại công ty đón tôi ngay".
Diệp Tuân khó hiểu hỏi: "Không phải lúc nãy cô nói tôi không cần đưa cô về sao?"
"Tôi bảo anh quay lại thì anh cứ quay lại, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy chứ?", Lê Tuyết Vi tức giận nói.
Nếu không phải mẹ cô vừa gọi điện thoại tới biết chuyện cô không trở về với Diệp Tuân khiến bà tức giận thì Lê Tuyết Vi sẽ không bao giờ để Diệp Tuân lái xe đưa cô về nhà.
"Được. Chờ một chút".
Diệp Tuân chậm rãi lái xe trở về công ty, lúc này đã hơn năm giờ rưỡi.
Ngoại trừ nhân viên phải làm thêm giờ thì những người khác trong công ty đều đã rời đi, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng đã thay đổi phiên trực. Trong sảnh công ty vắng vẻ, Lê Tuyết Vi đang đứng đó một mình hờn dỗi.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy thì liền nghe thấy giọng nói của Diệp Tuân: "Ra ngoài đi, tôi đang ở ngoài cửa".
Lê Tuyết Vi cau mày, đây là cách nói chuyện của tài xế với tổng giám đốc sao?
Cô khẽ cắn môi bước nhanh ra khỏi sảnh thì nhìn thấy một chiếc Cayenne màu đen đang đậu cách đó không xa. Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Tuân đang ngồi ở ghế lái hút một điếu thuốc.
Lê Tuyết Vi sững người mất một lúc.
Chiếc Cayenne này là món quà sinh nhật Lê Tuyết Vi tặng cho mẹ hai năm trước vào dịp sinh nhật 40 tuổi của bà ấy, không ngờ mẹ cô lại đưa chiếc xe này cho Diệp Tuân lái, hơn nữa tên khốn này lại còn dám hút thuốc trong xe?
Lê Tuyết Vi hết sức tức giận, cô giậm chân sải bước trên đôi giày cao gót, gằn giọng nói: "Không được phép hút thuốc trong xe!"
Các nhân viên bảo vệ gần đó thấy tổng giám đốc tức giận đến mức đó thì giật nảy mình, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn sang.
Diệp Tuân không thèm để ý, anh khẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lê Tuyết Vi rồi nói: "Xe của tôi, cô nghĩ mình ngăn cản được hay sao?"
Lê Tuyết Vi trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: "Xe của anh?"
"Mẹ của cô đã tặng nó cho tôi, vậy chẳng phải nó đã trở thành xe của tôi rồi hay sao? Thủ tục chuyển nhượng đã hoàn tất, cô có muốn xem không?", Diệp Tuân hỏi.