“Hoàng Thành Bân, miệng cậu độc quá nha!”
“Cay độc quá đó! Chửi người mà không dùng một câu tục tĩu nào! Sao trước đó tớ không nhận ra cậu có bản lĩnh này ta!”
Hai cô gái Trương Mỹ Lâm cười ra nước mắt.
Biểu cảm của Diệp Tuân vẫn không có gì phức tạp.
Hạ Mạt tức giận vô cùng, cô ta quay đầu nhìn Trương Mỹ Lâm, cau mày nói: “Mỹ Lâm, tớ cố ý dẫn anh Diệp Tuân tới đây để chúc mừng sinh nhật cậu mà cậu tiếp đãi khách thế à?”
“Mạt Mạt, vì là bạn cậu nên tớ không thể không nói một câu...”
Vẻ mặt Trương Mỹ Lâm vô cùng đau đớn: “Hôm nay cậu hồ đồ quá. Chúng ta có gia cảnh thế nào, cậu phải hiểu rõ chứ. Ngay cả Vương Hạo tệ nhất mà trong nhà cũng có gia sản hơn chục triệu, còn anh ta thì sao?”
Trương Mỹ Lâm chỉ vào Diệp Tuân: “Anh ta chỉ là một thằng làm thuê, làm thuê cả đời cũng không trèo lên được tới chỗ những người như chúng ta. Vì người như vậy mà cậu giận dỗi chúng tớ, đáng không?”
“Trương Mỹ Lâm, tớ không ngờ cậu là người như vậy!”, Hạ Mạt có chút buồn bã.
Trương Mỹ Lâm lắc đầu: “Mạt Mạt, là cậu quá ngây thơ thôi, xã hội này vốn thực tế vậy mà. Tuy trong trường, ngây thơ chút cũng không sao nhưng tương lai chúng ta sẽ thế nào?”
Trương Mỹ Lâm càng thêm gằn giọng: “Khi ấy, chúng ta sẽ có được nhiều tiền và địa vị cao hơn, thứ cần dựa vào chính là mạng lưới quan hệ. Những bạn bè và bạn học mà chúng ta quen biết lúc này chính là quan hệ quý báu nhất. Còn người như anh ta, làm thuê thì cho cậu được cái gì? Tớ nói tới vậy, cậu nghĩ kỹ đi!”
“Mỹ Lâm nói đúng đấy!”, Lý Kiếm và những kẻ khác đều gật đầu khi nghe những lời này.
Họ đều rất rõ điều này, thứ quan trọng nhất duy trì quan hệ giữa họ chính là ích lợi mà không phải là tình bạn buồn cười gì đó, tình bạn có thể ăn thay cơm sao?
“Mỹ Lâm, nếu hôm nay tớ cũng là đứa nhà nghèo thì có phải các cậu cũng làm lơ tớ như thế không?”, Hạ Mạt cắn răng nói.
“Tất nhiên không có chuyện đó!”, Hoàng Thành Bân cười nói: “Những cô nàng xinh đẹp luôn có ưu thế hơn mà”.
“Cậu im đi! Tớ không hỏi cậu!”, Hạ Mạt tức giận nói.
Hoàng Thành Bân có chút xấu hổ nhưng nể tình Hạ Mạt xinh đẹp, hắn ta vẫn nhịn xuống.
“Mỹ Lâm, tớ hỏi cậu đó!”, Hạ Mạt lạnh mặt nói. Cô ta không thể làm được việc là không bộc lộ cảm xúc, bằng không, khi Diệp Tuân không muốn đi, cô ta đã bỏ đi rồi.
“Đó là một vấn đề khá là ngu ngốc!”, Trương Mỹ Lâm lạnh lùng nói: “Mạt Mạt, cậu nên trưởng thành đi! Cái vòng quan hệ nào cũng cần vé vào cửa, không có thì sao mà vào!”
Hạ Mạt vô cùng thất vọng, dù Trương Mỹ Lâm không nói rõ nhưng ý của cô ta đã quá rõ ràng. Nếu Hạ Mạt là một đứa nghèo nàn thì hoàn toàn không có tư cách tiến vào vòng quan hệ của họ.
Giờ phút này, dường như có thứ quý giá nào đó đã vỡ nát trong lòng Hạ Mạt.
Đây là bạn bè của cô ta sao?
Từ bao giờ mà hai chữ bạn bè phải dùng tiền tài để cân đo đong đếm rồi?
Hạ Mạt buồn bã nhìn Diệp Tuân, trong giọng mang theo sự bất an và chênh vênh, cô ta nhẹ giọng hỏi: “Anh Diệp Tuân, nếu ngày nào đó em không xu dính túi, anh có làm lơ em không?”
“Cô bé ngốc!”, Diệp Tuân cười hiền: “Nếu ngày nào đó em không xu dính túi, anh nuôi em!”
“Thật à?”, Hạ Mạt vui mừng hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!