Với thể trạng của gã tóc vàng, khi bị Tưởng Chính Đức xuất thân là một cựu binh đánh hai cái thì tất nhiên không chịu nổi một quyền này.
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, hắn ta nói: "Giỏi lắm, một tên bảo vệ vô dụng mà còn dám đánh người sao? Mày không muốn tiếp tục làm việc nữa phải không?"
"Tao nói không cho vào tức là không cho vào, cút ngay!", Tưởng Chính Đức dốc toàn lực gầm lên.
"Mẹ nó, muốn chết!"
"Giết chết nó cho tao!"
Đám người đi theo Triệu Phong đều tức giận xông đến chửi bới Tưởng Chính Đức.
“Dừng tay”, Diệp Tuân nói.
Triệu Phong chỉ vào Diệp Tuân, tức giận nói: "Cút đi..."
Triệu Phong còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã cảm thấy thân thể của mình bay lên không trung!
Ngay sau đó cánh tay của hắn ta truyền đến một trận đau nhói, hắn ta ngã ầm một tiếng vào thùng rác gần trạm gác, bộ quần áo sạch sẽ ngay lập tức bị đủ loại rác rưởi hôi thối vấy bẩn.
Triệu Phong bị đánh tơi tả, hắn ta cố gắng đứng lên thì giẫm phải một mảnh vỏ chuối thối sau đó trượt chân ngã đập mông vào thùng rác, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa.
"Mẹ kiếp, dám đánh anh Phong, mày chết chắc rồi!"
"Mẹ nó, mày chán sống rồi sao?"
Đám tay sai của Triệu Phong không thể nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ cũng không biết Triệu Phong làm cách nào mà bay từ cửa ra chỗ thùng rác cách đó ba mét.
Nhưng bọn họ vẫn ỷ vào số lượng đông đúc của mình là xông về phía Diệp Tuân, có ý muốn đánh hội đồng.
Diệp Tuân thậm chí còn không thèm nhìn tới đám nhãi nhép đang vung quyền loạn xạ, bất kể là ai xông tới thì anh chỉ cần một cước là đá bay.
Những người này tấn công theo nhiều hướng khác nhau nhưng Diệp Tuân hoàn toàn có thể một cước đá chính xác vào bụng từng người.
Sau đó thân thể của những người này đều bay lên không trung, lăn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong vừa mới chật vật đứng dậy, còn chưa kịp duỗi thẳng thắt lưng thì liền nhìn thấy một gã tóc vàng bay về phía mình.
Triệu Phong kinh hãi mở to hai mắt, hắn ta điên cuồng vung tay nhưng đã bị gã tóc vàng văng trúng. Cả hai ngã lên trên mặt đất, hai người đều đau đớn kêu rên.
Mấy kẻ còn lại cũng liên tục bay ra rồi ngã lên người Triệu Phong cùng gã tóc vàng kia, trông y hệt một tháp người.
Triệu Phong bị đè dưới đáy tháp người liền ngất đi, trong khi những tên côn đồ khác vẫn còn đang ầm ĩ.
"Ôi trời!"
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Chính Đức các đồng nghiệp khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Đám côn đồ thậm chí còn chưa chạm được vào góc quần áo của Diệp Tuân nhưng tất cả đều đã nằm trên mặt đất!
Tưởng Chính Đức đã từng nhìn thấy những người mạnh đến đáng sợ trong quân đội, họ đều là lính đặc chủng hàng đầu được xưng là Binh Vương, một người hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh bại mười người.
Nhưng những người mạnh mẽ đó cũng chưa chắc đã mạnh bằng Diệp Tuân!
Động tác của Diệp Tuân rất đơn giản, anh chỉ đơn giản tung ra mấy cước mà thôi.
Tuy chỉ tung ra mấy cước đơn giản nhưng tốc độ ra đòn của anh cực kỳ nhanh, ra đòn vô cùng chính xác, cho dù là Binh Vương cũng không thể đá cả đám người bay ra xa rồi xếp chồng lên nhau gọn gàng như thế được!
Tưởng Chính Đức nghĩ cho dùng là chính anh ta đứng ở đó thì cũng sẽ dễ dàng bị đá bay!
"Quá lợi hại, trong đời tôi chưa từng thấy ai có thể chiến đấu mạnh mẽ đến thế!"
Tưởng Chính Đức cảm khái không thôi: "Tôi đã từng thấy rất nhiều người lợi hại nhưng chưa từng thấy ai lợi hại như anh Diệp vậy, đúng là quá mạnh..."
Trong khi bọn họ đang cảm thán, Diệp Tuân đã phất tay đuổi đám người kia cút đi.
Đám côn đồ cố gắng đứng dậy, chật vật cõng Triệu Phong đang ngất xỉu, bỏ chạy trong tuyệt vọng.