Tuy rằng không biết vì sao tên tán tu kia lại e ngại Cố Hàn như vậy, nhưng trong số bảy người bọn họ, tu vi cao nhất là Thòng Khiếu bậc năm, thấp nhất là Thông Khiếu bậc hai, muốn đối phó với một người Khai Mạch cảnh thì chẳng khác nào dùng dao mổ bò để giết gà.
“Lên!” Thấy Cố Hàn ngày càng gần, Tống Siêu cười dữ tợn. “Đầu tiên là xử tên tiếu tử này, sau đó giải quyết Trần Bình! Còn tiểu nha đ‘âu kia… Ha ha, trông cũng được đó, có thế bán cho thanh lâu!”
Cố Hàn đột nhiên dừng bước: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói giết ngươi trước rồi bán…”
Rẹt!
Lời còn chưa dứt, một tia sáng hiện lên. Vẻ mặt của Tống Siêu cứng đờ, hai mát mờ to, một vết máu nhỏ giữa mi tâm dần dần lan rộng!
Đó là gì vậy!
Mấy người còn lại giật mình, dường như đã hiếu được vì sao lúc nãy tên tán tu kia lại sợ Cố Hàn như vậy.
Tuy tu vi chỉ ở Khai Mạch cảnh, nhưng thực lực… Mạnh đến đáng sợ!
“Mau, cùng lên!”
“Không xử được hắn, người bị xử sẽ là chúng ta!”
“Ai dám không ra tay, đừng trách ta không khách khí!”
Bọn họ đương nhiên cũng hiểu được, chuyện đã đến nước này rồi, nếu không giết Cố Hàn và Trần Bình thì thứ chờ đợi bọn họ chí là phiền toái!
Đột nhiên, một người thoát ra khỏi vòng vây, ngược lại vội vàng chạy về phía Trần Bình đang bị thương và A sỏa.
Trong lòng Trần Bình căng thẳng, lập tức che trước người A sỏa.
“Chết đi!” Trong chớp mắt, người nọ cách Trần Bình không còn bao xa. Chắng qua hán ta nhanh thì kiếm khí còn nhanh hơn. Một tia sáng đâm thảng tới giữa lưng hắn ta, mang theo vài giọt máu rồi biến mất! Người nọ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất không còn động đậy!
“Các ngươi…” Cố Hàn hít một hơi thật sâu, sát ý trong mắt không thể che giấu. “Quả nhiên đáng chết!”
Lời cón chưa dứt, hắn đã lao vào trong đám người! Chỉ trong phút chốc, pháp bảo thần thòng đầy màu sắc liên tục hiện lên! Cùng với đó là tiếng kêu la thảm thiết, và… Cầu xin tha thứ! Trần Bình ờ cách đó không xa nhìn đến ngây ngốc. Hán ta vốn tường rằng Cố Hàn là dê đi nhầm hang hổ, không ngờ hắn lại là… Hố vào đàn dê! Đàn dê tuy đòng nhưng sao có thế đánh lại mãnh hổ?
Một lát sau, xung quanh khôi phục yên tĩnh. Cố Hàn ngạo nghề đứng giữa đám người, tựa như sát thần!
“Thiếu gia!” A sỏa cũng không quan tâm hơi thờ đầy mùi máu, chạy đến trước mặt Cố Hàn. “Ngài… Ngài bị thương rồi!” Nhìn thấy mấy vết thương nhỏ trên người Cố Hàn, nàng vô cùng đau lòng.
“Bị thương ngoài da thòi.” Cố Hàn bĩu môi mặc kệ. Vì đế tốc chiến tốc thảng, không cho bất kỳ ai trốn thoát, hân đã lựa chọn cách lấy cứng đối cứng. Huống hồ chút vết thương nay sao có thề so với mấy cái vỗ vai của Mộ Dung Yên
chứ.
Trần Bình vò cùng khiếp sợ, hắn ta đã hiếu được vì sao lúc nãy tên tán tu kia lại sợ Cổ Hàn như vậy. Cố Hàn… Mạnh đến mức khiến người ta không thế lý giải!
“Tiểu huynh đệ!” Sau khi hồi phục tinh thân, Trần Bình lảo đảo đi đến trước mặt Cố Hàn, cúi người với hắn: “Đa tạ ân cứu mạng!
“Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy cũng dám một mình đi vào khu rừng Man Hoang?” Cố Hàn nhìn hắn ta, lắc đầu.
“…” Chỉ nói một câu đã khiến Trần Bình nghẹn họng. Tốt xấu gì ta cũng là Thòng Khiếu cảnh, ngươi chỉ là Khai Mạch cảnh, câu này nên đế ta hỏi ngươi mới đúng chứ. Nhưng nghĩ tới thực lực của Cố Hàn…
“Tiếu huynh đệ có điều không biết.” Hắn ta cười khổ một tiếng.
“Vốn dĩ ta đã thuê hai gã tán tu đồng hành, nhưng đều bị mấy người đó đe dọa nên… Chạy hết rồi! Nếu không gặp được tiểu huynh đệ đây, e là hôm nay…” Hắn ta không nói nổi nữa.
Cố Hàn ở cách đó không xa lại đi tới,
thu dọn chiến trường báng tốc độ cực nhanh. Thủ pháp này… Quá thành thạo rồi! Trong lòng Trần Bình đột nhiên run lên.
“Cho ngươi.” Một bàn tay nhỏ bé đưa ra, trong đó có một viên đan dược trắng như ngọc, tòa ra mùi thơm. “Có vẻ ngươi đang bị thương.” A sỏa lo lẳng.
“Đa tạ!” Trần Bình cảm thấy ấm áp. Hắn ta vừa nhìn đã nhận ra, đan dược này là do Tiết thần y chế ra, mấy vật phẩm thông thường căn bản không so sánh được. Hán ta giơ tay nhận lấy.
“Ngươi định trả cho ta bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Trần Bình ngây người. Còn… Thu tiền?
“Ta cũng không muốn nhặn tiền của ngươi đàu.” A sỏa giải thích: “Nhưng mà thiếu gia nhà ta nghèo lắm, ta phải giúp ngài ấy kiếm tiền.”
“Đây…” Khóe miệng Trần Bình giựt giựt. Thấy một tiểu cô nương khờ khạo nghiêm túc kinh doanh như vậy, hằn ta có chút mất tự nhiên.
“Đan dược mà Tiết thần y chế ra
đương nhiên có giá trị vạn lượng vàng… Ta…” Hắn ta rất muốn nói, với chức quản sự nhỏ bé của hắn ta căn bản không mua nồi.
“Ngươi là người tốt.” A sỏa nghiêng đầu suy nghĩ: “Hơn nữa ta thấy ngươi cũng nghèo lắm, vậy… Thu ngươi một trăm Nguyên Tinh được không?”
Một trăm? Trân Bình thớ phào một hơi. Cái giá này quả thật là thấp đến không thế thấp hơn. Lần này hắn ta xin Tiết thần y ba bình đan dược cũng đã tốn hơn phân nửa Nguyên Tinh hắn ta mang theo, ước chừng mấy chục ngàn vièn! Từ đó có thế thây, đan dược của Tiết thần y đáng giá đến mức nào!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!