"Cố huynh đệ, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi!"
"Đúng vậy, lần trước bọn ta muốn đi đón ngươi nhưng bận quá không tranh thủ thời gian được, mong Cố huynh đệ đừng trách!"
*.." Bọn họ năm mồm mười miệng, khiến Cố Hàn không hài lòng.
Bọn họ đường đường là gia chủ các gia tộc trong thành phố.
"Mấy người làm gì vậy!" Cố Hàn cảnh giác.
"Cố huynh đệ" Gia chủ Trương gia vội vàng chắp tay cười nói. "Chúng ta không có ác ý đâu!"
'Đúng vậy Cố huynh đệ, chúng ta biết ngươi muốn đến Võ Viện nên mới đặc biệt đến tiễn! Gia chủ Vương gia bên cạnh vội vàng lấy ra một cái túi to: "Chứt tấm lòng bày tỏ sự kính trọng, mong Cố huynh đệ nhận lấy”
Cố Hàn nghỉ ngờ nhận lấy nhìn thử, thầm giật mình. Túi được đóng gói gọn gàng, bên trong đều là Nguyên Tinh, ước tính hơn mười ngàn!
Nguyên Tỉnh này đương nhiên là bọn họ chia một phần mà Cố gia vốn phải có. Nếu như trước kia Cố Hàn bị Liễu Uyên bắt, bọn họ đương nhiên sẽ quyết định độc chiếm. Nhưng hiện giờ Cố Hàn không những bảo vệ được Võ Viện mà còn có quan hệ với thất hoàng tử, bọn họ không thế nhảm mắt làm ngơ được. Dù sao thì hơn phân nửa sản nghiệp Cố gia cũng là do hai cha con Cố Hàn và Gố Thiên gây dựng nên
Tặng Nguyên Tinh, ngoại trừ để nịnh bợ cũng là vì để an tâm.
"Có lòng rồi” Cố Hàn đương nhiên sẽ không nể mặt Cố. gia, nhận lấy túi đồ. 'Phần lễ vật này, ta nhận."
Bây giờ hẳn đang cần tài nguyên để tu luyện, tặng đồ tốt thế này sao hản có thế từ chối được chứ.
"Ha ha ha, Cố huynh đệ đúng là một người thẳng thần"
"Vậy chúc Cố huynh đệ tiền đồ như gấm, nổi danh Vương Đột"
Trong tiếng xu nịnh, Cố Hàn lên đường.
Thấy hản rời đi mọi người mới hoàn toàn yên tâm, cũng không chậm trễ nữa mà vội vàng trở về. Cố gia to như vậy, đương nhiên sẽ không chỉ có chút lợi ích thế nà à gia tộc bọn họ đều phải kiếm càng nhiều càng tốt
Trời ngày càng tối
Cố Hàn đi suốt một ngày, tuy không cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, cũng tranh thủ kiếm tra tài nguyên trên người. Hắn có một trăm bốn mươi lăm viên thú hạch cấp 1, hơn mười viên thú hạch cấp 3, một linh khí thượng phẩm và hơn mười bảy nghìn Linh Tính. Trước. mắt thì đây chính là toàn bộ tài sản của Cố Hàn, bao gồm cả tài nguyên thu được sau khi giết Cố Trường.
"Haiz..." Hẳn không khỏi thở dài.
"Thiếu gia" A Sỏa đặt thịt thú nướng thơm phức xuống "Sao vậy?"
"A Sỏa, chúng ta nghèo quá đi!"
Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ mắng hẳn không biết đủ. Nhiều tài nguyên như vậy đủ đế so với gia sản của một gia tộc nhỏ ở thành Thiên Vũ rồi, còn khóc than gì chứ?
Nhưng Cổ Hàn hiểu rất rõ. Với tốc độ tiêu hao tài nguyên bình thường của hẳn khi tu luyện, chỉ có chút đồ này căn bản không chống cự được bao nhiêu thời gian, đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ nghèo nàn. Mặc dù đến võ viện có thể nhận được tài nguyên thường xuyên. Nhưng đối với hắn thì cũng như muối bỏ biển mà thôi, hoàn toàn không giúp. được gì.
"Sớm biết như vậy..” Hắn cười khổ, "Thì đã không hào phóng rồi” Nghĩ đến trước đây tùy tiện tặng cho Thất hoàng, tử Thiên Giai công pháp, hản đột nhiên cảm thấy đau lòng,
“Thiếu giai" A Sỏa đột nhiên cảm thấy thịt thú trong tay không thơm nữa, gương mặt nhỏ nhản trở nên nghiêm tức. *Ta sẽ giúp ngài kiếm tiền!"
"Được!" Cố Hàn sờ đầu nàng. "Ta tin nàng!"
Hãn lắc đầu, tạm thời quên hết mấy chuyện phiền não này, tồi cầm lấy bản đô xem thử. Địa hình của Đại Tê như một vầng trăng lưỡi liềm, biên giới giáp với rừng Man Hoang, mà thành Thiên Vũ và Vương Đô lại nãm chính xác trên hai đầu nhọn của văng trăng này. Nếu đi thẳng thì phải băng qua khu rừng Man Hoang dã, tuy chỉ đi ở bìa rừng nhưng cũng không tránh khỏi nguy hiểm. Nếu đi vòng, tuy ít nguy hiểm hơn nhưng lộ trình cũng tăng lên gấp ba lần, trên đường còn phải qua rất nhiều thành trì quan ải, lãng phí không ít thời gian.
Cố Hàn nhất thời trầm tư.