“Như vậy, lão phu có thể yên tâm rời đi được rồi.”
“Tiết gia gia!”
A Sỏa có chút không đành.
“Người phải rời đi sao?”
Tiết thần y nhẹ nhàng sờ đầu nàng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng yêu thương: “Năm đó lão phu gặp đại họa, phải chạy đến Đại Tề để lánh nạn, rồi được mẫu phi của thất hoàng tử cứu giúp, cho nên mới ở lại. Đúng lúc đó thất hoàng tử lại trúng hàn độc, lão phu giúp người chữa bệnh, không ngờ răng một lần lưu lại đã là hai mươi năm”
“Bây giờ bệnh cực hàn của người không còn đe dọa được nữa, đã đến lúc lão phu nên đi làm những việc mà bản thân muốn làm rồi”
Cố Hàn đang định nói nhưng rồi dừng lại.
Miếng ngọc gãy vừa rồi cho thấy Tiết thần y cũng có bí mật, nhưng nếu như ông ấy không muốn nói, thì Cố Hàn hiển nhiên cũng không gặng hỏi.
“Tiểu nha đầu!”
Tiết thần y suy nghĩ một lúc, tháo nhẫn trữ vật ra rồi nhẹ nhàng đặt vào tay A Sỏa.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.” “Vâng!”
A Sỏa ngoan ngoãn gật đầu.
“Ta nhớ ra rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của nàng, trong lòng Tiết thần y ngập tràn đau khổ.
Nếu như nàng ấy không chết...
Thì có lẽ cũng hơn tiểu nha đầu này vài tuổi mà thôi...
Bình tĩnh lại, ông ấy nhìn Cố Hàn: “Ngươi sẽ đi võ viện à?”
“Vâng!”
Cố Hàn gật đầu.
“Con đường tu luyện là vô tận, thành Thiên Vũ này quá nhỏ bé, ta muốn ra bên ngoài nhìn một chút. Hơn nữa, đến Vương Đô để tìm linh dược bổ sung hồn phách, có lẽ cũng dễ dàng hơn!"
“Cũng tốt.”
Tiết thần y mỉm cười.
“Thành Thiên Vũ quả thực quá nhỏ đối với ngươi, nhưng. các mối quan hệ ở Vương Đô phức tạp rối reng, trong võ viện lại chia rất nhiều phe phái, ngươi hành sự nhất định phải thật cẩn thận”
“Đa tạ tiền bối!”
Cố Hàn trịnh trọng cảm ơn, rồi kéo A Sỏa buồn bã rời đi.
“Vương Đôi”
Tiết thần y nhìn lưng Cố Hàn rời đi rồi nói:
“Chỉ sợ toàn bộ Đại Tề này cũng rất nhỏ đối với ngươi!”
Trong nháy mắt, đã vài ngày trôi qua.
Cố Hàn tùy tiện chọn được một quán trọ để ở, sau khi xử. lý vết thương xong thì lập tức rời đi, chuẩn bị đến Vương Đô.
Trên đường đi, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Một tháng trước, hắn còn là nghịch đồ giết nghĩa phụ, bị người đời sỉ vả.
Một tháng sau, hẳn báo thù được cho nghĩa phụ, hơn thế còn được quý nhân Vương Đô giúp đỡ, trở thành thiên tài số một thành Thiên Vũ, giành được tư cách tiến vào võ viện.
Cố Hàn vẫn bình tĩnh, sau khi trải qua vô số chuyện và có
nhiều kinh nghiệm, trí tuệ của hẳn bây giờ cũng phát triển cực kỳ nhanh chóng.
Tại cổng thành, Cố Hàn tình cờ gặp lại Liễu Uyên đang dắt theo một vài hộ vệ vừa đưa tiễn Liễu Oanh trở về.
Hai người thậm chí còn không thèm nhìn nhau.
“Thành Chủ."
Liếc nhìn bóng lưng Cố Hàn, thống lĩnh hộ vệ lặng lẽ bước tới nói: “Tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, hay là thuộc hạ...”
“Ngươi muốn chết à?”
Liễu Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi thật sự cho rằng ngày đó Lý tổng quản nói đùa hay sao? Chúng ta chỉ ở thành Thiên Vũ nhỏ bé, tuyệt đối không thể đắc tội.”
Mấy ngày trước, sau khi Liễu Oanh trở về liền kể cho ông †a nghe những gì đã xảy ra, khiến ông ta càng tin chắc rằng mối quan hệ giữa Cố Hàn và thất hoàng tử tuyệt đối không
đơn giản như ông ta tưởng.
Dù trong lòng oán hận, ông ta cũng không dám ra tay với Cố Hàn.
“Vâng! Thuộc hạ suy nghĩ không thấu đáo, xin thành chủ trách phạt.”
“Bỏ đi!"
Liễu Uyên cười khẩy.
“Hắn cho rằng sau khi vào võ viện, tiền đồ của hắn sẽ tươi sáng sao? Ha ha, hản không thể tưởng tượng được Vương Đô nguy hiểm như thế nào đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!