Ý cười trên mặt cố Trường ngày càng sâu.
Liễu Uyên cũng xuất thân từ võ viện, có hắn tiến cử, cho dù không được thất hoàng tử chú ý đến thì tương lai của Cố Dương cũng sẽ vô cùng sáng lạn!
“Ha ha!”
Đột nhiên, có một giọng nói lạ vang lên.
“Cố Dương tuy rằng ưu tú, nhưng vẫn kém hơn Cố Hàn một chút!”
“Không phải kém hơn một chút mà là kém hơn rất nhiều!”
Hai người đang nói chuyện chính là gia chủ của Trương gia và Vương gia trong thành, cũng là hai gia tộc duy nhất có thể đối đầu với Cố gia.
“Các người có ý gì?”
Sắc mặt của Cố Trường tối sầm lại.
“Loại tội nhân giết cha này phải bị trừng trị! Cho dù hắn có thiên phú thì cũng sẽ như thế thôi!”
“Thế nhưng Cố gia các ngươi đã treo thưởng lớn như vậy, ấy vậy mà người ta vẫn chẳng sao.”
“Ha ha, Cố gia các người nhớ phải can thận nhé!”
Đương nhiên, hai người bọn họ không phải bất bình thay cho cố Hàn, chỉ là muốn chọc cho Cố Trường tức giận mà thôi.
“Hừ!”
Cố Trường cười lạnh một tiếng.
“Không cần nhọc lòng hai vị lo lắng, chậm nhất nửa ngày nữa, tên nghịch tử đó nhất định phải chết.”
Trên võ đài, cố Dương rất thoải mái và nhàn nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về căn phòng yên tĩnh phía sau Liễu Uyên.
VỊ quý nhân đó!
Đã nhìn thấy tiềm năng của gã rồi chứ?
Trong căn phòng.
“Khụ khụ…”
Thất hoàng tử ho kịch liệt hai tiếng, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
“Điện hạ!”
ở phía sau, Lý tổng quản vội vàng bước tới rồi truyền lỉnh lực vào cơ thể hắn.
“Được rồi!”
Thất hoàng tử mệt mỏi xua tay.
“Tiết kiệm sức lực đi, cũng vô dụng mà thôi.”
“Điện hạ!”
Lý tổng quản vô cùng đau lòng.
“Trận tranh tài võ viện này có gì thú vị? Thân thể người yếu như vậy, còn không bằng đến chỗ Tiết lão xem ông ấy có nghĩ ra biện pháp gì không?”
“Ha ha.”
Thất hoàng tử mỉm cười.
“Có thể nghĩ, thì cũng đã sớm nghĩ ra rồi. Haiz, mấy năm nay cũng đã làm khó ông ấy rồi.”
“Nhân lúc ta vẫn có thể đi lại được”
Hắn nhìn ra ngoài.
“Vẩn nên nhìn ngắm nhiều cảnh đẹp trên thế gian này! Hơn nữa người này nhìn còn trẻ, nhưng thực lực rất tốt, không ngờ một thành Thiên Vũ nhỏ bé lại có nhân tài như vậy!”
“Gã ta sao?’
Lý tổng quản chế nhạo.
“Kẻ như thế sao có thể coi là nhân tài? Nếu như muốn nói người có tiềm năng thực sự, thì phải kể đến một người mà nô tài và Tiết lão đã gặp ở khu rừng Man Hoang…”
Nghĩ tới Cố Hàn, mặt ông ta liền tối sầm lại.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì! Điện hạ, chúng ta quay về chỗ Tiết lão đi. Cuộc tỉ thí này sắp kết thúc rồi, không còn gì để xem nữa.”
“Ồ, cũng được.”
Thất hoàng tử từ từ đứng dậy.
“Lần này lại làm phiền người ta rồi…”
Bên ngoài.
“Sao vậy?”
Cố Dương mỉm cười đắc thắng khi thấy đã lâu mà vẫn không ai lên võ đài.
“Không còn ai à?”
“Ha ha, quả thực là một đám vô dụng!”
Phía dưới, bị hắn sỉ nhục như vậy, đệ tử của những gia tộc khác nắm chặt tay, mặt đỏ bừng lên, tuy nhiên trước sức mạnh của Cố Dương, không còn ai dám lên võ đài nữa.
“Thành Chủ.”
Không hề để ý đến sắc mặt khó coi của những gia chủ khác, Cố Trường mỉm cười đắc ý.
“Theo lão phu thấy thì không cần tiếp tục cuộc tỉ thí này nữa.”
“ừm, không cần thiết nữa.”
Liễu Uyên chậm rãi đứng dậy.
“Nếu đã như thế thì cuộc thi tư cách vào võ viện lần này…”
“Chờ đã!”
Đột nhiên, một giọng nóỉ trầm ấm và khàn khàn vang lên từ xa.
“Ai đang nói vậy?”
Mọi người dáo dác nhìn xung quanh, nhưng ở đây có quá nhiều người nên nhất thời khó có thể tìm ra được chủ nhân của giọng nói đó.
“Hử?”
Liễu Uyên với tu vi Tụ Nguyên tầng thứ ba của mình dễ dàng phát hiện ra giọng nói đó
phát ra từ đâu.
“Cố Hàn!”
“Là hắn!”
Tiếp theo đó những gia chủ cũng đã phát hiện ra.
“Cố Hàn? Cố Hàn nào?”
‘Vớ vẩn, còn có thể là ai được nữa?”
“Hắn hiện tại trở về là có ý gì? Lẽ nào còn muốn tham gia thỉ đấu tư cách vào võ viện sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!