Nếu là ngày thường, với lỉnh giác của Cố Hàn đương nhiên có thể phát hiện ra một người trước khi người đó đến.
Chỉ là lúc này hắn đang ở trong giai đoạn đột phá cảnh giới nên tâm trí quá căng thẳng, nhận thức của hắn đương nhiên yếu hơn trước rất nhiều.
“Thiếu gia!”
Vẻ mặt A sỏa lo lắng.
“Bọn họ…”
“Là ông ta!”
Nghe thấy giọng nói trong đó quá quen thuộc, trong lòng cố Hàn nổi lên hận ý!
“Cố Thành!”
Hận thù đan xen vào tâm trí, cảnh tượng bị hãm hại ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu hắn!
Ngày hôm đó, hắn bị người ta âm thầm đánh lén và rơi vào hôn mê, lúc tỉnh lại thì phát hiện Cố Thiên đã phát điên lao về phía hắn, trong lòng còn có một thanh kiếm!
Kiếm của hắn!
Lúc đó, hắn vừa định tiếp cận cố Thiên nhưng vì hắn bị thương quá nặng, tỉnh thần của Cố Thiên vốn đang không ổn định nên đã đánh một chưởng vào vai hắn.
Lúc hắn tỉnh táo lại, ngoại trừ thanh trường kiếm dính máu trên mặt đất thì không thấy bóng dáng của Cố Thiên đâu nữa, trong vạt áo của hắn còn có thêm một kim ấn, bên tai vẫn còn vang vọng lời dặn dò của Cố Thiên, tuyệt đối không được tuỳ tiện lĩnh ngộ kim ấn.
Ngay sau đó, hắn đã bị đám người Cố Trường chạy tới buộc tội giết cha.
Huỷ bỏ căn cơ tu vi!
Bị trục xuất khỏi Cố gia!
Hắn đương nhiên biết từ đầu đến cuối mọi chuyện đều do đám người Cố Trường khởi xướng, nhưng với tu vỉ lúc đó của hắn, nếu đối mặt với một số cao thủ Thông Khiếu Cảnh, hắn hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
“Nghĩa phụ!”
Nghĩ đến những gì Cố Thiên đã làm với mình trong mười bảy năm qua, hai mắt hắn lập tức biến thành màu đỏ như máu!
Hung thủ… đang ở ngay trước mắt!
“Thiếu gia…”
Ngay cả A Soả cũng cảm thấy Cố Hàn lúc này có chút đáng sợ.
“A Soả!”
Cố Hàn xoay người lại, trong lòng vẫn duy trì chút lý trí cuối cùng.
“Đừng đi ra ngoài, chờ ta trở về!”
“Thiếu gia.”
A Soả ngân ngấn nước mắt.
“Ngài… Ngài không được chết…”
“Người chết là bọn họ!”
Cố Hàn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng chạm vào túi trữ vật bên hông mình.
Trong đó… chứa Hoả Vân thương!
Ào ào!
Dưới sự hỗn loạn cảm xúc, linh lực trong cơ thể hắn giống như dời sông lấp bể, lập tức đột phá rào cản cuối cùng, đẩy hắn vào Khai Mạch Cảnh tầng thứ bảy!
Đó là cảnh giới trước khi hắn bị phế bỏ tu
“Những kẻ hãm hại ngươi…’
Trên thanh trường kiếm, kiếm khí đã ngưng tụ đến cực hạn, kiềm chế không phát ra!
“Ta nhất định phải bắt bọn họ trả giá thật đắt!”
Vừa dứt lời, Cố Hàn chỉ để lại tàn ảnh mơ hồ tại chỗ, còn bóng dáng đã đột nhiên lao ra ngoài!
ở xa xa, Cố Thành dẫn theo năm người tiếp tục đi tới gần, vẻ mặt tự tin.
“Đừng quên!”
Trong đám tán tu, một thanh niên có vẻ không yên lòng nhìn Cố Thành.
“Sau khi giết hắn, nhớ kỹ số nguyên tỉnh và lỉnh khí mà ngươi đã hứa đấy!”
Trước đó, không phải hắn ta không muốn kiếm được hai ngàn linh tinh, chỉ là chiến tích của Cố Hàn quá chói mắt, hắn ta tự nghĩa bản thân có thể không nắm chắc phần thắng, càng không muốn hợp tác với người khác để chia dều phần thưởng, nhưng suy đi nghĩ lại thì hắn ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Không chỉ có hắn ta, hai người còn lại cũng có cùng suy nghĩ đó.
Chỉ có điều, lần này Cố Thành đã bỏ ra năm ngàn linh tinh, cộng thêm món linh khí thượng phẩm kia, cho dù chia đều thì vẫn có một khối tài sản không nhỏ, cho nên bọn họ không thể không động lòng.
Hơn nữa, trong số sáu người, hắn ta và Cố Trường là người có tu vi đạt Thông Khiếu Cảnh tầng thứ bốn, bốn người còn lại đều có tu vi là Thông Khiếu Cảnh tầng ba.
Với lực lượng này, trừ khi bọn họ muốn đỉ sâu vào cái chết, nếu không, ở trong khu vực này thì cũng đồng nghĩa với vô địch rồi!
“Yên tâm!”
Cố Thành cười lạnh.
“ở Thiên Vũ thành, uy tín của Cố gia ta đứng thứ nhất! Chỉ cần ngươi giết hắn, nguyên tỉnh và lỉnh khí sẽ là của các ngươi! Đồng thời, các ngươi phải dốc hết toàn lực…”
Nhưng còn chưa nói xong câu cuối cùng, một tỉêhg gầm như dã thú lập tức vang lên!
“Cố Thành!”
Lời nói chưa dứt, một luồng kiếm khí uy nghiêm đáng sợ chỉ cách ông ta vài bước chân!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!