“Tiết lão.”
Bên ngoài rừng Man Hoang, Lý tổng quản không thể kìm nén được sự nghi ngờ trong lòng mình nữa: “Cha gia không thể hiểu được, nếu đó chỉ là dược tán thì thôi đi, nhưng đó lại là đan dược do lão nhân gia Quỷ y luyện chế đấy, quý giá biết bao? Ngài… sao ngài lại đưa nó cho một nha đầu mà mình chưa từng gặp mặt chứ, chuyện này không phải có hơi… khụ khụ!”
Ông ta rất muốn nói là phung phí của trời.
Chỉ là ông ta lo sẽ khiến Tiết Thần y nổi giận nên không dám nói ra.
Quỷ y là nhân vật cỡ nào chú?
Đừng nói là Thất hoàng tử, cho dù là người của Vương thất Đại Tề cũng phải kính trọng người ta đấy.
Đan dược do ông ấy luyện chế đương nhiên không hề tầm thường. Đừng nói là mười ngàn vàng, cho dù là hàng trăm ngàn hay hàng triệu lượng vàng thì cũng có vô số người đổ xô đi mua.
“Không sao.”
Tiết Thần y lắc đầu.
“Để đan dược ở chỗ ta thì cũng chỉ là vật trang trí chứ không có ích lợi gì, nếu nó có thể khiến nha đầu kia sống lâu hơn thì xem như đã tận dụng hết công dụng của nó đi!”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy liếc nhìn nhẫn trữ vật trên tay, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Tiết lão”
Lý tổng quản hơi ngạc nhiên.
“Ngài…”
“Lý tổng quản”
Tiết Thần y không muốn nhắc đến nữa nên trực tiếp đổi chủ dề khác: ‘Vừa rồi ta nghe những tán tu kia bàn luận, hình như ở trong thành vừa có người ra thông báo treo thưởng để truy bắt người nào đó, ngươi có nghe nói được chuyện gì không?”
“Ta không biết”
Nhận thấy ông ấy không muốn nói nhiều, đương nhiên Lý tổng quản cũng không hỏi thêm.
“Ha ha, miếu nhỏ nhưng yêu thì mạnh, một cái Thiên Vũ thành nhỏ xíu nhưng lại làm ra rất nhiều thủ đoạn”
“Mà thôi đi.’
Tiết Thần y cũng không nhiều lời nữa.
“Chúng ta quay về thôi, Thất hoàng tử vẫn ở đó nên chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.”
Khu rừng Man Hoang.
Cố Hàn cõng A sỏa trên lưng, thân hình của hắn cứ nhấp nhô lên xuống, cứ thế di chuyển như thoi đưa trong rừng rậm.
Thời gian này, hắn đã gặp được hai yêu thú cấp hai.
Hiện tại tu vi của hắn đã đạt Khai Mạch Cảnh tầng thứ hai, cộng thêm Đại Diễn Kiếm Kinh mạnh mẽ nên những yêu thú đó không thể gây ra mối đe dọa nào với hắn, bọn chúng chỉ có thể từ bỏ mạng sống và thú hạch của mình.
Chỉ có điều, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp được bất kỳ linh dược nào cả.
Cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì nơi này là phía ngoài bìa rừng của rừng Man Hoang, cũng chỉ sâu hơn chút thôi nên đương nhiên có rất nhiều người hay lui tới. Sau nhiều năm vơ vét thì cho dù mấy năm đó có linh thảo hay linh quả gì cũng đã bị người ta hái sạch từ lâu rồi, cho nên đâu có dễ dàng tìm thấy như vậy được.
“ơ?f
cố Hàn đang âm thầm suy tính có phải đã đến lúc nên đỉ sâu vào rừng hơn không thì đột nhiên A sỏa ở sau lưng kêu lên một tiếng.
“Thiếu gia, có thứ gì đó đang phát sáng ở đằng kia!”
“Thứ gì?”
Cố Hàn dừng lại nhìn về hướng mà A sỏa chỉ.
Ngoài một cái cây cổ thụ to lớn rậm rạp bị quấn đầy dây leo chằng chịt lộn xộn ra thì làm gì có cái gì nữa đâu?
“A sỏa, nàng có nhìn nhầm không?”
“Không có!”
A sỏa khẳng định chắc chắn.
“Là ở phía dưới gốc cây đó, ta nhìn thấy rất rõ. ơ kìa, nó trông giống như một đứa bé bụ bẫm vậy!”
Đứa bé bụ bẫm sao?
Cố Hàn bước gần đến, hắn bán tín bán nghi rồi nhẹ nhàng vạch lá cây mục nát sang hai bên.
“Là ở đây sao?”
“Đúng đúng, chính là ở đây. Thiếu gia, ngài mau đào lên đi”
it ỊỊ
TÔ Hàn không nghĩ rằng A sỏa sẽ vô duyên vô cớ lừa mình nên chỉ đành bất đắc dĩ hóa thân thành cu li, dưới sự chỉ huy của A sỏa, hắn không ngừng đào bới.
“Sâu hơn chút nữa!”
“Nhanh lên, nhanh lên đi!”
Không lâu sau, có một cái hố sâu khoảng ba thước xuất hiện trước mặt Cố Hàn.
“A sỏa”
Trước mắt bọn họ là cái hố trống không, hắn ghim cây kiếm xuống đó.
“Ta thấy hay là… ân?”
Vào đúng lúc này, đột nhiên có một cỗ linh khí nồng đậm tuôn ra từ bên trong hố!
Thật sự là có thứ gì đó!