CHƯƠNG 330: LỜI XIN LỖI CỦA ANH, TÔI KHÔNG CHẤP NHẬN
Nhưng Dương Ly lại cũng không có nữa, cảm giác tim đập nhanh căng thẳng trước đây, đã khác rồi.
Bởi vì, cô ấy đã không tiếp tục thích anh ta nữa.
Không tiếp tục thích người đàn ông tên Tô Thành Nghiêm nữa rồi.
“Lời xin lỗi của anh, tôi không chấp nhận.” Dương Ly khẽ nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tô Thành Nghiêm, cũng không có nóng bỏng như trước đây.
“Nếu đã sai rồi thì tiếp tục sai tiếp đi.”
Cơ thể của Tô Thành Nghiêm run lên, bàn tay túm bả vai của cô ấy cũng hơi run rẩy, ánh mắt mang theo sự đau khổ.
Sau đó, anh ta kéo Dương Ly vào trong ngực, ôm chặt lấy.
“Em có biết không, tôi chưa từng nghĩ tôi hôm nay lại hối hận như vậy.” Tô Thành Nghiêm hơi khép hai mắt lại, giọng nói tầm thấp mà bi thương, mang theo sự hối hận vô tận.
Thì ra, anh ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Kiều Minh Anh lo lắng Tô Thành Nghiêm sẽ làm gì đó với Dương Ly, cũng từ trên xe bước xuống, lại nhìn thấy Tịch Tranh từ một chiếc xe khác bước xuống.
Kiều Minh Anh hơi gật mình trong lòng, quay đầu nhìn Tô Thành Nghiêm và Dương Ly, vô thức căn một dưới, thôi xong rồi.
Tay của Tịch Tranh còn đặt trên cửa xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người đang ôm nhau cách đó không xa, anh ta không có đi tới, cũng không có lên tiếng, chỉ im lặng đứng nhìn.
“Khụ khụ khụ.” Kiều Minh Anh không nhịn được mà hắng giọng nhắc nhở Dương Ly, liều mạng đánh mắt với Dương Ly.
Dương Ly bị Tô Thành Nghiêm đột nhiên kéo vào lòng vốn dĩ đang sững người, khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của Kiều Minh Anh thì lập tức hoàn hồn, giơ tay đẩy Tô Thành Nghiêm ra.
Cô ấy nhìn Tô Thành Nghiêm, sau đó nghiêm túc còn kiên định nói với anh ta: “Nếu như anh thật sự cảm thấy hổ thẹn hoặc hối hận, vậy thì mời anh hãy quên chuyện này đi, sau nay đừng tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Nói xong lời này, cô ấy bèn muốn đi, nhưng cổ tay lại bị Tô Thành Nghiêm nắm lại, khiến cô không thể bước về phía trước.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Dương Ly tức giận, cô ấy đã nói rõ ràng như vậy rồi, anh ta còn muốn thế nào nữa?
“Buông cô ấy ra, Thành Nghiêm.” Tịch Tranh đi đến bên cạnh Dương Ly, nắm một tay còn lại của cô ấy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Thành Nghiêm, không mang một tia cảm xúc nào, nhưng khí thế toàn thân lại không dễ kháng cự.
“Tiểu Tịch Tử…” Dương Ly hơi ngạc nhiên lên tiếng, một màn vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy rồi? Sẽ không hiểu lầm chứ?
Tô Thành Nghiêm không có buông tay, thái độ rất cố chấp, mắt nhìn thẳng vào Tịch Tranh.
“Ly Tử không chấp nhận lời xin lỗi của anh, lẽ nào anh còn nghe không rõ sao? Nếu như anh thật sự cảm thấy hổ thẹn, vậy thì cứ hối hận tiếp đi, Ly Tử nhà tôi không cần sự áy náy của anh.” Khóe môi của Tịch Tranh nhếch lên, cưỡng thế còn quả quyết léo Dương Ly lại, một tay vòng qua eo của cô ấy, bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình.
Tay của Tô Thành Nghiêm rõ ràng cứng nhắc lại, một lúc sau mới từ từ buông xuống, siết chặt thành nắm đấm dọc hai bên người.
Sau đó, anh ta cho bàn tay siết chặt thành nắm đấm vào trong túi quần: “Nhà cậu?”
“Anh không biết Dương Ly là vị hôn thê của tôi sao?” Tịch Tranh hỏi ngược lại, khóe môi nhếch lên mang theo sự chế giễu.
Dương Ly đỏ mặt dựa vào Tịch Tranh, dáng vẻ cô gái nhỏ hiếm khi lộ ra đã khiến Kiều Minh Anh ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy có chút hoa mắt.
“Lễ đính hôn của hai người không có tiếp tục diễn ra, cho nên Dương Ly và cậu không tính là hôn thê hôn phu.”
“Tô Thành Nghiêm, đủ rồi.” Dương Ly không nghe tiếp được nữa, lời nói của Tô Thành Nghiêm rõ ràng thừa thãi, cho dù cô ấy và Tịch Tranh còn chưa có đính hôn chính thức, nhưng đây cũng là chuyện đã định rồi.
Cho dù cô ấy không ở bên Tịch Tranh, cũng sẽ không tiếp tục thích anh ta nữa.
“Cho dù còn không phải, anh cũng không có nửa phần cơ hội đâu Thành Nghiêm.” Sắc mặt của Tịch Tranh rất nhạt, nhìn Tô Thành Nghiêm nói: “Người của làm sai, được tha thứ cũng không thể quay lại lúc ban đầu được đâu.”
Lời này của anh ta, nói có chút bi thương.
Mà Kiều Minh Anh rõ ràng từ sắc mặt cực nhạt của anh ta nhìn ra được nỗi cô đơn.
Bởi vì không chỉ Tô Thành Nghiêm nhận sai người, ngay cả Dương Ly cũng nhận sai người.
Người làm sai, được tha thứ cũng không thể quay lại như thuở ban đầu.
Tịch Tranh, mày vẫn chọn tha thứ lỗi sai của Dương Ly, cùng cô ấy quay lại lúc ban đầu.
Nhưng điều này chỉ là mày yêu cô ấy mà thôi, mày lừa được Tô Thành Nghiêm, nhưng mày lại không lừa được chính mình.
Kiều Minh Anh mím môi, sau đó ngồi vào trong xe, không có bất cú do dự mà khởi động xe rời khỏi nơi này.
Dương Ly đã có người bảo vệ, cô ở đây cũng thành người thừa.
Lúc này sắp 6 giờ chiều tối rồi, đêm mùa đông sẽ đến nhanh, không đi ngay thì tí nữa sẽ không còn chút ánh sáng nào nữa.
Kiều Minh Anh lái xe chuẩn bị về trang viên, lúc này chắc vẫn kịp bữa tối, trong miệng cô ngâm nga một bài hát, ngón tay gõ gõ vào vô lăng, đợi đèn đỏ.
Cô có chút nhàm chán quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lại dừng ở một nơi nào đó.
Lục Cung Nghị ngồi trong chiếc xe bên cạnh cô, cô đang muốn gọi hỏi anh ta một tiếng, khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh anh ta thì dừng lại.
Là Diệp Tử!
Lục Cung Nghị sao lại quen Diệp Tử?
Kiều Minh Anh không hiểu nhìn chằm chằm vào cửa sổ của chiếc xe đó, đang muốn xem tình hình thì đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh rồi, xe đằng sau đang ấn còi thúc dục, bất lực, cô chỉ đành khởi động xe rời đi trước.
…
Ánh mắt của Lục Cung Nghị thâm trầm nhìn đường, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện.
Diệp Tử ở bên cạnh từ đầu đến cuối bảo trìnuj cười dịu dàng thục nữa, không gấp gáp mà đợi anh ta nói chuyện điện thoại xong, lên tiếng hỏi: “Như thế nào?”
“Như cô mong muốn.” Lục Cung Nghị gỡ tai nghe xuống, vứt sang một bên, có chút phiền muộn.
Nụ cười trên mặt của Diệp Tử sâu thêm vài phần: “Nghĩ đến người anh yêu nhất, đừng tiếp tục vì người không đáng mà tranh giành bất lực.”
Lục Cung Nghị không có trả lời, quanh người tản ra hàn khí nồng đậm.
“Tiếp theo, anh chỉ cần giúp tôi công bố chuyện này ra thì anh có cơ hội, bạn bè, vui mừng không?” Diệp Tử từ trong túi lấy ra một phần tài liệu để ở một bên, dường như có chút đắc ý.
Lục Cung Nghị liếc mắt nhìn qua phần tài liệu đó: “Đây là cái gì?”