“Chờ giây phút em đã chuẩn bị xong.” Anh nói: “Cả đời Lê Hiếu Nhật anh chỉ muốn ở bên cạnh Kiều Minh Anh, lý do này đã đủ chưa?”
Vành mắt của Kiều Minh Anh có chút đỏ, Lê Hiếu Nhật cũng chưa từng nói với cô mấy câu ngôn tình, mỗi lần trêu trọc cô đều khiến cô tức giận đến mức muốn bóp chết anh, nhưng chưa từng nói với cô câu nào giống như hôm nay, khiến cô cảm thấy mình thật sự có được tình yêu của người đàn ông này.
Mặc dù anh không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng cô lại cảm thấy lúc này trong lòng trong ánh mắt tràn đầy sự ngọt ngào.
…………
Đến tận khi ra khỏi cục dân chính, ngồi trên xe với cuốn sổ đỏ nóng hổi, cả người Kiều Minh Anh vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, cứ như vậy mà kết hôn rồi?
“Ngốc rồi?” Lê Hiếu Nhật có chút buồn cười, đưa tay ra búng lên trán cô, khởi động xe, rời khỏi đây, cuốn sổ màu đỏ trên áo sơ mi giống như tỏa ra nhiệt độ thiêu đốt, vị trí trái tim trở nên vô cùng ấm áp.
“Không có, chỉ là quá kinh ngạc.” Kiều Minh Anh cất cuốn sổ màu đỏ vào trong ngăn khóa của túi, cất đúng cách xong mới yên tâm.
Nếu như đổi lại là năm năm trước sau khi cô rời đi, sao cô dám nghĩ đến sẽ có một ngày cô kết hôn với Lê Hiếu Nhật, lúc đó cô hận anh còn không đủ, sao có thể nghĩ đến chuyện này, cho dù khi Tiểu Bảo ra đời, sự thù hận với anh cũng đã giảm đi nhưng vẫn không thể buông bỏ.
“Thu hoạch được một người chồng đẹp trai, dịu dàng như anh, em nên thầm vui mừng đi.” Nụ cười nhẹ nhàng trên khóe miệng của Lê Hiếu Nhật, Trong mắt hiện lên sự dịu dàng, ôn nhu không thể che giấu được.
Ngày này anh đã đợi rất lâu rồi.
Nhưng may là không khiến anh đi về tay trắng.
Cô gái nhỏ từng thích ăn bánh hạt dẻ nhất còn mặt dày đến mức chạy sang nhà anh để ăn cơm, không thích liền khóc lớn, nhưng nghịch ngợm đáng yêu đến mức khiến người khác không có cách nào bỏ xuống được, cuối cùng đã trở thành vợ của anh.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lê Hiếu Nhật vẫn như vậy, trông rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang nắm vô lăng của anh không khỏi dùng thêm lực, khớp xương có chút trắng bệch, để che đi sự vui mừng trong lòng anh.
Chuyện đúng đắn nhất mà anh từng làm chính là không từ bỏ việc chờ đợi cô.
“Không biết xấu hổ.” Kiều Minh Anh nói, cô vẫn chưa điều chỉnh được với mối quan hệ đột nhiên thay đổi này, vừa nghĩ đến đột nhiên trở thành bà Lê danh chính ngôn thuận, nếu như để những người phụ nữ ngày ngày mơ tưởng đến vị trí này biết được, biểu cảm kia chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
“Muốn đi đâu ăn?” Lê Hiếu Nhật quay đầu xe, lái lên đường quốc lộ.
Kiều Minh Anh nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó nói: “Đi đến Hồng Diệp nhé.”
Cô rất nhớ những món ăn ở Hồng Diệp.
Hôm nay không phải là ngày nghỉ, nhưng nhà hàng Hồng Diệp vẫn rất đông khách, đa số là người bản xứ.
Chỉ có những người rất quen thuộc với thành phố A mới biết đồ ăn ở Hồng Diệp ngon như thế nào, hầu hết mọi người đều chưa từng nghe đến nơi này.
Kiều Minh Anh nhìn xung quanh, phát hiện đã không còn ghế trống, cũng không có người đã ăn xong và muốn rời đi, đột nhiên có chút thất vọng.
Lê Hiếu Nhật nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, gọi nhân viên phục vụ đi ngang qua lại, đưa ra một tấm thẻ, nhân viên phục vụ kia nhận lấy liếc nhìn, sau đó lịch sự đưa tay ra với anh: “Mời đi theo tôi.”
Hai mắt Kiều Minh Anh sáng lên, được Lê Hiếu Nhật dắt đến vị trí kia, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vẻ mặt hờ hững của Lê Hiếu Nhật: “Sao ở đây vẫn còn một vị trí? Lẽ nào anh đã đặt chỗ trước?”
Nói xong còn có chút không hiểu, sao Lê Hiếu Nhật biết cô thích đồ ăn ở đây, trước đây cô và Dương Ly cũng trốn đến đây ăn mấy lần, không hề nói cho anh biết.
“Muốn ăn cái gì, tự mình chọn đi.” Lê Hiếu Nhật không trả lời cô, chỉ đưa menu cho cô.
Kiều Minh Anh cầm lấy menu nhìn một lượt, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cái menu, nhưng lập tức cô rời ánh mắt đi chỗ khác.
Đều liên quan đến nấm hương cực kỳ độc ác.
Thứ cô ghét nhất chính là nấm hương.
Cô tấm tắc mấy tiếng, ánh mắt sắc bén lướt qua mấy món có nấm hương, chọn mấy món mà cô vẫn thường chọn khi đến đây.
Cô đã ghét nấm hương, ghét đến mức không muốn nghĩ đến nó.
Sau khi gọi món xong, cô đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, lấy ly nước trái cây bên cạnh, vừa uống vừa nhìn dáng Lê Hiếu Nhật đang rủ mắt xuống nhìn menu.
“Anh Anh, thật trùng hợp.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chỗ này vốn đã yên tĩnh, lúc giọng nói này vang lên càng rõ ràng.
Kiều Minh Anh dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của Lục Cung Nghị.
Cô có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Cung Nghị mang theo chút khó hiểu: “Cung Nghị, sao anh lại ở đây?”
Lê Hiếu Nhật bỏ menu xuống, thờ ơ nhướng mí mắt, ánh mắt nhìn Lục Cung Nghị không nóng cũng không lạnh.
“Anh đang tiếp đãi một người bạn đến từ Pháp, nhưng không ngờ lại gặp hai người ở Hồng Diệp.” Lục Cung Nghị chỉ vào một vị trí gần cửa sổ cách đó không xa, trên mặt bàn còn có đồ ăn vẫn chưa động đũa vào, điều khiến Kiều Minh Anh càng ngạc nhiên chính là còn có hai người phụ nữ ngoại quốc ngồi ở vị trí đó.
Lúc Lục Cung Nghị chỉ vào cô ta, cô ta đặt ly rượu trong tay xuống, cũng một cô gái trẻ khác đi về phía bọn họ.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, gương mặt trang điểm nhã nhặn và mái tóc vàng gợn sóng buông xõa ở một bên vai, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ, gợi cảm.
Nhưng điều khiến Kiều Minh Anh ngạc nhiên nhất chính là đôi giày cao gót trên chân người phụ nữ này, là một đôi giày miệng cá, gót giày thoát ẩn thoát hiện phía sau không chỉ rất cao mà còn vô cùng mỏng.
Mà cô gái bên cạnh cô ta cũng mặc một chiếc váy Chanel rất tao nhã, trông có vẻ mới chỉ khoảng 20 tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, lộng lẫy, đi bên cạnh người phụ nữ này không có một chút thua kém.
Khóe miệng của Kiều Minh Anh giật giật, hai cô gái kia đã đứng trước mặt họ.
Mặc dù trên khuôn mặt của bọn họ trang điểm rất đậm, nhưng cũng không khó nhận ra đây là một đại mỹ nhân.
“Đây là Đỗ Lệ Na và con gái của bà ấy Đỗ Ly, đối tác mới nhất của anh.” Lục Cung Nghị giới thiệu.