CHƯƠNG 245: HI VỌNG LÀ CHỊ CÓ THỂ THA THỨ CHO TÔI
Rốt cuộc là dựa vào cái gì?
“Anh, em đến đây là để xin lỗi vì chuyện sai lầm mà em đã làm…hi vọng là anh có thể tha thứ cho em.”
Kiều Minh Anh hơi kinh ngạc, Lê Ngữ Vi thế mà lại hạ thấp lòng tự tôn mà cô ta nghĩ là cao quý để đến đây xin lỗi? Cô không nghe lầm đó chứ?
Mặt trời mọc ở phía nam và lặn ở phía bắc có đúng không?
“Không phải là thừa nhận sai lầm đối với anh, mà là với cô ấy.” Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Lê Hiếu Nhật đã tiêu tán chút ít, cái cằm chỉ về phía Kiều Minh Anh, nói.
Lê Ngữ Vi cắn môi, có chút không tình nguyện mà nhìn Kiều Minh Anh.
Cô ta đến đây xin lỗi, không sai, thế nhưng lại kêu cô ta nói là xin lỗi với Kiều Minh Anh? Cái này sao có thể được chứ, cô ta cũng không phải là vì yêu cầu Kiều Minh Anh tha thứ nên mới đến đây.
Lê Ngữ Vi hiểu rất rõ ràng, nếu như Lê Hiếu Nhật hoàn toàn bỏ cô ta lại nhà lớn nhà họ Lê, vậy thì cô ta rốt cuộc cũng không thể tùy tiện cầm thẻ đi mua một đống quần áo xinh đẹp về nhà, cũng không thể có trang sức đeo lên để khiến cho người ta ghen tị.
Cho nên chỉ là cúi đầu nói xin lỗi mà thôi, cho dù là mất mặt thì Lê Ngữ Vi cũng phải nhịn.
“Thật xin lỗi.” Lê Ngữ Vi mở miệng nói yếu ớt như là tiếng muỗi kêu, hai tay đặt ở sau lưng đang nắm thật chặt lại, móng tay sắp đâm rách cả lòng bàn tay.
“Em đang nói cho con muỗi nghe đấy à?” Khóe môi nhợt nhạt của Lê Hiếu Nhật câu lên, nhìn ra được Lê Ngữ Vi không tình nguyện.
Lê Ngữ Vi liền đỏ mặt, mang theo chút ấm ức, đáy mắt liền ngưng kết ra một tầng nước mắt: “Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, mong chị tha thứ cho tôi.”
Nói xong nước mắt cứ chảy thẳng xuống như vậy, nước mắt óng ánh sáng long lanh rơi thẳng tắp trên sàn nhà.
Sàn nhà được lau sạch sẽ trong suốt, gần như có thể dùng làm gương soi, mà Lê Ngữ Vi có thể nhìn thấy gương mặt của mình phản xạ ở trên sàn nhà, mà thấy được nó có một sự khuất nhục.
“Cô cảm thấy xin lỗi tôi thì rất nhục nhã à?” Kiều Minh Anh cũng không gật đầu cười nói “không sao đâu, tôi tha thứ cho cô” giống như trong tưởng tượng của Lê Ngữ Vi.
Nếu như cô thật sự nói như vậy, vậy thì cô cũng không phải là Kiều Minh Anh.
Nếu như chuyện này đặt ở trên người của bất cứ ai, bị người khác bắt cóc mà còn bị bọn cướp muốn cởi quần áo của cô xuống để chụp một vài hình ảnh khiếm nhã để đăng lên trên internet, loại chuyện hủy hoại danh dự người khác như thế này thật sự không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, người sắp đặt ra chuyện này lại là em gái của ba của con trai mình, nghĩa là cũng có mối quan hệ họ hàng với bạn.
Kiều Minh Anh hiểu rất rõ sự nhục nhã của Lê Ngữ Vi đến từ đâu, đơn giản là bởi vì từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng nhận phải sự đối xử như thế này, chỉ có người khác nói xin lỗi cô ta mà thôi.
“Cô có biết hay không, cô tùy hứng thì sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại cô, rời khỏi nhà họ Lê thì cô chẳng là cái thá gì cả.” Kiều Minh Anh nhích lại gần bên tai của Lê Ngữ Vi, giọng nói chậm chạp nhưng mà ngữ khí lại hết sức hung ác, ánh mắt đóng băng, nói từng câu từng chữ.
“Cô ghét tôi, cô quang minh chính đại làm chuyện gì với tôi thì tôi cũng đều không e ngại, nhưng mà cô lại âm thầm làm gì đó ở sau lưng của tôi, cái này cũng chỉ khiến cho tôi xem thường cô mà thôi. Cô là đứa con của nhà họ Lê, cô làm cái gì cũng đại biểu cho thể diện của nhà họ Lê, nếu như ký giả biết được cô làm loại chuyện này thì sẽ nhìn cô như thế nào đây? Cô hy vọng là người khác chỉ vào người nhà họ Lê nói ba mẹ của cô không biết dạy con gái, để mặt mũi của anh trai cô mất hết à?”
Kiều Tiểu Bảo nghe thấy lời nói này thiếu chút nữa đã vỗ tay cho Kiều Minh Anh, mami thật là quyết liệt, mami thật là uy vũ, đối xử với người này thì không thể khách khí được, mẹ có cho thể diện thì người ta cũng không muốn đâu.
Nói xong, Kiều Minh Anh quay người trở lại ở bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, kéo lấy cánh tay của anh, mỉm cười yếu ớt nói: “Đi thôi, đến trễ thì không tốt đâu.”
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, nhìn Lê Ngữ Vi đứng ở đằng kia đang giật mình lo lắng, thu tầm mắt lại rời khỏi cùng với Kiều Minh Anh.
Kiều Tiểu Bảo cũng nhìn Lê Ngữ Vi một chút, không nói gì, mím chặt đôi môi nhỏ hồng hào bước chân lên cầu thang xoắn ốc.
“Hừ!” Lúc Lê Ngữ Vi lấy lại tinh thần thì trước mặt đã không còn một ai, cô ta cảm thấy tức giận khi nhớ lại những lời bình phẩm giống như là bài giảng lúc nãy của Kiều Minh Anh.
Còn chưa làm chị dâu của cô ta, lại phê bình cô ta như vậy, cô nghĩ cô là cái gì chứ?
Muốn trở thành bà chủ của nhà họ Lê, cô ta là người đầu tiên không đồng ý.
Lê Ngữ Vi hạ quyết tâm sẽ không để cho Kiều Minh Anh sống tốt hơn, cô ta quay người lại giẫm lên sự kiêu ngạo ngay cả trời cao cũng không sánh bằng mà rời khỏi biệt thự, giống như là lúc nãy cũng chưa từng xảy ra cái gì cả.
…
Trong phòng bao trên lầu bảy của khách sạn Hoàng Thịnh.
Những người đến buổi tiệc đều là người của Thần Tinh, từ đầu đến cuối tổng giám đốc của Thần Tinh đều chưa từng xuất hiện, bây giờ Lục Cung Nghị cũng đang ở bệnh viện nên cũng không có đến đây.
Mà người của CR cũng chỉ có Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật.
Ánh đèn đủ loại màu sắc ở trong phòng tỏa ra ánh sáng chói mắt, trên tường cũng có rất nhiều kiệt tác khác nhau, cả phòng đều được trang trí theo phong cách hoài cổ, đồ đạc cũng là đồ cổ, không gian rất rộng rãi, tạo cảm giác sang trọng và rực rỡ, lộng lẫy.
Nhìn từ cửa kính của chiếc cửa sổ sát đất ở trong phòng bao, có thể nhìn thấy ngọn đèn của vô số nhà, toà nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.
“Đến, nào chúng ta mời tổng giám đốc Lê và Kiều Minh Anh một ly, chúc mừng đã kết thúc công việc quay phim hoàn mỹ.” Người có chức vụ cao nhất của Thần Tinh đến đây chính là giám đốc, là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nâng ly rượu lên mời rượu Lê Hiếu Nhật.
“Khách khí rồi.” Lê Hiếu Nhật nâng ly rượu lên trước mặt, khóe môi nâng thành một độ cong rồi sau đó uống một hơi cạn sạch rượu ở trong ly.
Kiều Minh Anh cũng nâng ly rượu của mình lên, không hề do dự mà uống một hơi cạn sạch.
Ly rượu đầu tiên này chắc chắn là phải uống, không uống thì chính là không nể mặt mũi.
“Quả thật thẳng thắng.” Uống rượu xong, giám đốc Thần Tinh để ly rượu xuống, sau đó ngồi vào chỗ của mình rồi thốt lên khen ngợi.
Kiều Minh Anh đặt ly rượu xuống, nhếch cái miệng nhỏ lên nhìn bên phía bàn ăn, hầu hết đều là con gái ăn mặc lộng lẫy, không ngừng gây chú ý cho người ở bên cạnh.
Kiều Minh Anh giật giật khóe miệng, giơ chân lên đá một cái vào chân của Lê Hiếu Nhật dưới gầm bàn được che phủ bởi khăn trải bàn màu vàng kim.
Cứ hấp dẫn gái ở khắp nơi, cô đánh.
Lê Hiếu Nhật đang nâng ly mời rượu với một người khác, liền cảm giác được bắp chân của mình truyền đến một cảm giác đau đớn, sắc mặt bình tĩnh dùng ánh mắt hỏi thăm Kiều Minh Anh.
“Tổng giám đốc Lê trẻ tuổi có năng lực như vậy, chắc hẳn vẫn còn chưa có bạn gái nhỉ?” Không biết là ai nhắc đến đề tài này, trên bàn ăn liền xuất hiện mấy phút im lặng.