CHƯƠNG 961
Thẩm Hạ Lan đã trải qua quá nhiều chuyện với Diệp Ân Tuấn rồi, vì vậy bây giờ nhìn thấy tình hình này có cũng không quá hoảng sợ hay bất ngờ.
“Anh có lẽ có thể giải quyết được nhỉ?” Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Bình thường lúc này Thẩm Hạ Lan đã nằm trên giường đi ngủ từ lâu rồi, thế mà hôm nay lại thức khuya đến vậy, ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua tia đau lòng.
“Có thể giải quyết được, nếu như em mệt rồi thì ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ gọi em”
“Được” Thẩm Hạ Lan nói ngủ là ngủ, căn bản không bận tâm đến đám người trước mắt. Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra khoác lên vai Thẩm Hạ Lan để cô không bị cảm lạnh. Sau khi làm xong tất cả, lúc này sắc mặt Diệp Ân Tuấn mới trầm xuống, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng.
Anh đột nhiên giẫm mạnh chân ga, lao thẳng về chiếc xe đối diện.
Có lẽ bọn họ không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn đang chở Thẩm Hạ Lan mà lại còn dám mạo hiểm đến vậy, trong giây lát có hơi sững sờ, mắt thấy Diệp Ân Tuấn không có ý định dừng lại, rốt cuộc đối phương cũng sợ hãi, nhanh chóng lui về sau.
Lợi dụng khoảng trống này, Diệp Ân Tuấn lái xe lao thẳng ra ngoài.
Tốc độ xe của Diệp Ân Tuấn vẫn không chậm lại, sau khi đối phương tránh đường chẳng những anh không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc chạy đi.
– Những chiếc xe đó một mực đuổi theo phía sau, nhưng cũng chỉ đi theo hai con đường, sau khi ra đường lớn thì biến mất không thấy đâu nữa. Đôi mắt Diệp Ân Tuấn có chút trầm tư, anh nhớ lại chuyện ở giao lộ, sau đó lái xe chạy về phía khách sạn.
Về tới cửa khách sạn, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn lộ ra nét tươi cười. Anh nhẹ nhàng xuống xe, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, đi thẳng vào trong phòng của khách sạn. Thẩm Hạ Lan tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp, thậm chí còn chép miệng hai cái, giống như mơ thấy thứ gì đó rất ngon.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn cô vô cùng dịu dàng.
Anh đắp mền cho Thẩm Hạ Lan, nhớ ra Hoàng Phi có nói tới chân của Lam Dũng, nghĩ đến ngày mai Thẩm Hạ Lan nhất định sẽ còn vì điều này mà dằn vặt, anh không tự chủ được nhíu mày, sau đó xoay người đi đến phòng của Lam Dũng.
Điều dưỡng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tới, muốn nói chuyện nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản. Anh nhìn thấy Lam Dũng đang cúi đầu dịch văn kiện, không cảm nhận được anh đang ở đây.
“Đang bận sao?”
“Ừm”
Lam Dũng theo bản năng trả lời một tiếng, sau khi dừng khoảng ba giây thì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng trong phòng mình, anh ta không khỏi có hơi sững sờ.
“Diệp Tổng? Có việc gì sao?”
“Văn kiện này cần gấp không?”
Diệp Ân Tuấn đương nhiên nhận ra được đó là văn kiện của công ty mình, anh nhớ rõ văn kiện này không cần gấp lắm. Lam Dũng vô cùng nghiêm túc nói: “Không gấp lắm, nhưng tôi cầm tiền lương thì phải làm tốt việc này. Đây là công việc của tôi”
Với thái độ làm việc nghiêm túc của Lam Dũng, Diệp Ân Tuấn rất tán thưởng.
“Thái độ này của cậu, tương lai nhà họ Lam không thể lường được”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy. Lam Dũng cười chua xót nói: “Diệp Tổng anh trêu tôi rồi, nhà họ Lam tôi như vậy thì có tương lai gì chứ?”
“Cơ thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường mới quan trọng nhất, huống hồ cậu cũng sẽ không phải liệt cả đời. Tôi với Hạ Lan vừa rồi bắt được Hoàng Phi trong buổi tiệc của cậu Lương, biết được một số chuyện từ trong
miệng anh ta. Vì sao cậu không nói cho Hạ Lan biết?”