CHƯƠNG 839: CON NGƯỜI LUÔN HỌC CÁCH BIẾN BÁO
“Không ổn rồi, có lẽ bọn họ đã phát hiện ra.”
Câu nói của Lam Thần làm Khương Hiểu vội kẹp chặt mông nói: “Chúng ta mau đi thôi, mợ chủ, tôi không sao.”
“Cô thật sự không sao?”
Thẩm Hạ Lan không hy vọng Khương Hiểu bị thương khi bị cô ngã trúng.
“Tôi thật sự không sao.
Thấy Khương Hiểu đứng tại chỗ nhảy lên nhảy xuống, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Chúng ta đi thôi!”
Cô và Khương Hiểu cùng lên xe, Lam Thần nhanh chóng lái xe rời đi, chẳng mấy chốc KFC gần đó đã xảy ra chút ẩu đả, nhưng mấy chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Hạ Lan.
Xe đã lái đi rất xa rồi, Khương Hiểu hơi mất tự nhiên, nhích tới nhích lui, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phát hiện ra tình huống này.
“Có phải cô bị thương rồi đúng không?”
“Không có, tôi…”
Khương Hiểu còn chưa nói xong, đã rên rỉ, dáng vẻ rất đau khổ.
“Lam Thần, mau tới bệnh viện.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Lam Thần đã nhíu mày.
“Mợ chủ, bệnh viện quá nhiều người, ngộ nhỡ Lưu Mai thừa cờ chạy trốn…”
“Đúng đúng đúng, mọi người cứ mặc kệ tôi, tôi có thể kiên trì được.”
Mặc dù Khương Hiểu nói thế, nhưng trên mặt đã toát mồ hôi.
Thẩm Hạ Lan biết, chắc chắn cô ta đã bị ngã trúng chỗ nào rồi.
Thấy Lưu Mai vẫn đang hôn mê ở bên cạnh, Thẩm Hạ Lan bỗng nảy sinh chủ ý.
“Lam Thần, anh lái xe tới cục cảnh sát trước đi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Lam Thần gật đầu ngay.
Rồi mọi người lái xe tới gần cục cảnh sát, Thẩm Hạ Lan thấy xung quanh có mấy chiếc xe hơi khác thường thì vội lên tiếng: “Anh đừng ngừng xe lại, cứ lái thẳng về phía trước.”
“Không phải cô muốn tới cục cảnh sát à?”
Lam Thần hơi nghi ngờ.
Thẩm Hạ Lan nói: “Anh nhìn mấy chiếc xe bên cạnh đi, bên trong đều có người, mặc dù bọn họ che chắn rất kỹ, nhưng ở cửa ghế lái có điếu thuốc đang cháy, điều này chứng tỏ bọn họ đang ngồi ở bên trong, người bình thường nào ngồi cửa trước cục cảnh sát? E rằng bọn họ đang nhắm vào chúng ta.”
Lam Thần hơi sửng sốt, rồi nhìn kỹ lại, quả nhiên có chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Lưu Mai cũng tỉnh lại.
Bà ta mơ màng vùng vẫy, định lên tiếng, thì bị Thẩm Hạ Lan đánh ngất lần nữa.
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan ra tay nhanh gọn như vậy thì không khỏi sửng sốt, không nhìn ra, bề ngoài Thẩm Hạ Lan hơi mềm mại yếu đuối mà võ công lại cao cường đến thế.
“Cô ráng nhịn một chút, hay chúng tôi đưa cô đến bệnh viện trước.”
Khương Hiểu nghe vậy thì lắc đầu.
“Nếu ở đây có người đang đợi chúng ta, ai biết được liệu bệnh viện có người của họ không?”
Thẩm Hạ Lan ngẩn người.
Đúng vậy.
Thân phận Lưu Mai không hề đơn giản, mặc dù không biết tại sao mấy người này lại nghe lời bà ta, nhưng Thẩm Hạ Lan không dám mạo hiểm.
Vì Lưu Mai, Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu đã thiết kế một ván cờ lớn như vậy, nên cô không thể phá vỡ ván cờ của họ.
Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, Dũng gọi tới.
“Cô Tôn, cô đang ở đâu? Hai người không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng tôi không sao, chúng tôi đã hạ cánh an toàn, đồng thời trói được Lưu Mai rồi, giờ ông đang ở đâu?”
“Tôi sắp tới đó rồi, tôi vừa đáp xuống sân bay.”
Có lẽ Dũng ngồi chuyến bay sớm nhất để tới đây.
“Tôi thấy ông bị người khác dẫn đi, nhưng lúc đó tôi không thể đi cứu ông được, vì sợ rút dây động rừng, ông thoát hiểm bằng cách nào?”
“Là tổng giám đốc Diệp đã cứu tôi.”
Dũng khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp thả Phương Thiến ra theo ý của gia chủ, bà ta vừa thả ra đã liên lạc với Lưu Mai, lúc đó cậu ấy và ông cụ Tiêu đều ngạc nhiên, không ngờ người đó lại là Lưu Mai, tổng giám đốc Diệp nói lúc cậu ấy định thu thập chứng cứ, thì Lưu Mai đã tới cổng đại viện quân khu, rồi được cô dẫn đi. Cậu ấy định đuổi theo, nhưng sợ bà ta phát hiện ra sẽ tổn thương cô, càng lo cô sẽ vì tình thân mà bị bà ta lợi dụng rồi tổn thương, nên dọc đường đi cậu ấy luôn kinh hồn bạt vía, nhưng lại không dám manh động, sau khi thấy tôi bị bọn họ uy hiếp mới ra tay, có lẽ giờ cậu ấy vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của cô nên không dám hành động.”
Nghe Dũng nói thế, Thẩm Hạ Lan nhất thời yên lòng.
“Anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Tổng giám đốc Diệp không sao.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, khẽ nói: “Ông nhắn địa chỉ của mẹ tôi cho tôi đi, tôi sẽ tới chỗ bà ấy.”
Dũng nhất thời ngẩn người.
“Cô Tôn, có lẽ bà chủ sẽ không gặp cô.”
“Ông cứ nhắn địa chỉ cho tôi đi, còn bà ấy có gặp hay không thì để tôi tới đó mới biết được.”
Thái độ Thẩm Hạ Lan rất kiên quyết, Dũng cũng không ngăn cản nữa, mà nhắn địa chỉ cho cô ngay.
Thẩm Hạ Lan đưa địa chỉ cho Lam Thần xem: “Anh lái xe đến địa chỉ này đi, Khương Hiểu, cô kiên trì thêm tý nữa nhé.”
“Được.”
Xe nhanh chóng lái tới địa chỉ đó.
Thẩm Hạ Lan nhìn nơi này, không khỏi muốn khóc.
Cô từng đuổi theo Trương Linh tới đây, rồi bị mất dấu, nếu lúc đó cô có thể tiến sâu hơn, có lẽ đã sớm gặp được mẹ cô rồi.
Mắt Thẩm Hạ Lan hơi ươn ướt.
“Hai người đợi tôi ở đây, để tôi vào trong xem xét, Lam Thần, anh hãy trông chừng Lưu Mai.”
“Được.”
Lam Thần tắt máy.
Thẩm Hạ Lan xuống xe, rồi ngừng bước trước cửa một nhà dân.
Nhìn bề ngoài, nơi này cực kỳ bình thường, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, người đang ở bên trong là mẹ cô, người thân của cô.
Thẩm Hạ Lan hơi có cảm giác nhớ nhà khi rời xa quê hương nhiều năm, nhưng vẫn hít sâu một hơi, rồi giơ tay lên gõ cửa.
“Ai đấy?”
Giọng nói quen thuộc của Trương Linh lại vang lên, làm Thẩm Hạ Lan cực kỳ kích động.
“Cót két”, Trương Linh mở cửa ra, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, bà liền ngẩn người, rồi vô thức định đóng cửa lại, nhưng cô nhanh chóng duỗi chân đưa vào trong, chỉ cần bà đóng cửa sẽ kẹp chân cô.
“Cô đang làm gì đấy?”
Trương Linh nhíu chặt mày hỏi.
“Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng.
Nhưng Trương Linh lại lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, cô mau đi đi, tôi phải đóng cửa rồi, tôi cũng không quan tâm khi làm cô bị thương đâu.”
“Vậy bà phế cái chân này của tôi đi.”
Hành động này của Thẩm Hạ Lan làm Trương Linh tức muốn chết.
“Cô Diệp à, cô làm vậy là sao? Lúc tôi tới Lịch Thành tìm cô, cô đã nói rất rõ rồi mà, cô sẽ không đi tới gần tôi, nhưng giờ thì sao? Cô lại tới đây giở trò vô lại với tôi.”
“Bà muốn nói thế nào cũng được, tôi vẫn nói câu đó, tôi muốn gặp mẹ tôi, bà đừng vội từ chối, mà hãy nghe tôi nói hết đã, trên xe tôi có một người bệnh, cần bà chữa trị, và một người nữa, có lẽ mẹ tôi sẽ gặp mặt bà ta.”
Thẩm Hạ Lan càng nói, Trương Linh càng nhíu mày.
“Cô Diệp, chắc cô biết câu được voi đòi tiên đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng tôi có bản lĩnh được voi đòi tiên.”
Thẩm Hạ Lan cười hơi vô lại, làm Trương Linh nhìn thấy rất chướng mắt.
“Sao giờ cô lại trở nên vô lại như vậy?”
“Hết cách rồi, con người luôn biết học cách biến báo, huống hồ tôi còn đang mang thai, nói thế nào tôi cũng phải nói cho mẹ tôi biết tin tức tốt này, bà mau cho tôi vào trong đi.”
“Không được.”
“Trương Linh, chẳng lẽ bà muốn tôi gọi Tranh Tranh tới đây bảo bà mở cửa?”
Hình như câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã đâm trúng điểm yếu của Trương Linh, bà sửng sốt, rồi lạnh lùng nói: “Tiểu nhân.”
“Tôi cũng đâu nói mình là quân tử, cảm ơn bà!”
Thẩm Hạ Lan mở cửa ra ngay, nhưng lại nghe Trương Linh nói: “Tôi có thể cho cô vào, nhưng bà ấy có muốn gặp cô hay không thì tôi không biết.”
Câu nói này đã làm Thẩm Hạ Lan ngừng bước.
Trương Linh nói tiếp: “Cô có thể tới đây tìm chúng tôi, có lẽ ông cụ Tiêu đã nói hết cho cô biết rồi, nếu vậy thì cô cảm thấy bà ấy sẽ gặp cô ư? Cô vẫn nên trắng tay quay về đi.”
“Không đâu.”
Thẩm Hạ Lan siết chặt nắm đấm, rồi đi vào trong.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy Tiêu Ái đang ngồi trên ban công, dáng người gầy yếu đó làm mũi cô không khỏi chua xót.
“Mẹ.”
Thẩm Hạ Lan không dám gọi lớn tiếng, sợ sẽ làm Tiêu Ái sợ, nhưng không biết có phải bà không nghe thấy hay không, mà không có phản ứng gì.
Cô rón rén đi vào, lúc này mới nhận ra Tiêu Ái đã ngủ rồi.
Nhìn Tiêu Ái ở khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng không kiềm được nước mắt.
Hốc mắt bà đã hõm sâu, sắc mặt càng trắng bệch đến mức không còn một chút máu, tóc bà cũng rụng hết rồi, giờ bà đang đội một chiếc mũ rộng, nhưng vẫn không thể che lấp bệnh tình của bà.
Bản thân Tiêu Ái đã không béo, giờ cơ bản có thể miêu tả bằng từ da bọc xương.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhớ lúc bà rời đi tinh thần bà rất sáng láng, sao mới mấy tháng không gặp, bà đã biến thành bộ dạng này?
“Mẹ.”
Thẩm Hạ Lan bỗng hơi nghẹn ngào.
Cô quỳ xuống trước mặt Tiêu Ái, nắm chặt tay bà.
Tay bà rất rất lạnh.
Nước mắt Thẩm Hạ Lan rơi xuống mu bàn tay của Tiêu Ái, bà bỗng mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, bà còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Hạ Lan?”
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à? Mẹ sao rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thẩm Hạ Lan vội hỏi, ánh mắt lo lắng đó làm Tiêu Ái nhanh chóng phản ứng lại.
“Sao con lại tới đây? Con…”
“Mẹ, mẹ đừng né tránh, con biết hết rồi, con cũng gặp ông ngoại rồi, là con cố ý tới đây tìm mẹ! Mẹ, mẹ quay về cùng con được không?”
Thẩm Hạ Lan khóc như mưa.
Tiêu Ái không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nhất, cả đời này bà chưa làm gì được cho Thẩm Hạ Lan, thì có tư cách gì bắt con gái hầu hạ, đau lòng cho bà lúc bệnh nặng?
“Ông ngoại con cả đời kiên cường, sao già rồi lại học cách nhiều chuyện như bà ba hoa thế?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!