CHƯƠNG 647: VẪN LÀ HƯƠNG VỊ ĐÓ
Sau khi Diệp Ân Tuấn ra ngoài, cảm thấy bản thân có chút kém cỏi, sao bị Thẩm Hạ Lan dạy dỗ một hồi xong anh lại không còn chút khí phách nào nữa thế?
Rõ ràng cô không nói gì cả, chỉ ra hiệu tay mà thôi, thậm chí anh còn chưa hiểu quá rõ tư thế tay của cô, nhưng từ sắc mặt của cô Diệp Ân Tuấn đã biết là cô không vui rồi.
Vợ mà không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.
Anh cũng không quan tâm người khác nhìn anh như thế nào, liệu có nói anh bị viêm phế quản, nên đã xám xịt mặt mà đi ra ngoài không.
Nhưng sau khi ra ngoài, cơn tức của Diệp Ân Tuấn vẫn chưa tiêu tan, nếu đã không thể tức giận với Thẩm Hạ Lan, vậy tên khốn chuyên gia nào đó gây ra một loạt việc như vậy sẽ gặp đen đủi rồi.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình.
“Tôi không cần biết cậu dùng bất cứ thủ đoạn nào, tên chuyên gia chó má nào đó tôi hi vọng có thể tống ông ta vào tù ngồi hết đời. Còn có, chu dù vào đó rồi, cũng không thể để ông ta sống yên ổn được.”
Lúc Tống Đình nhận được lệnh thì đã biết, tên chuyên gia này đã đắc tội với Diệp Ân Tuấn rồi. Anh ta không nói gì cả, cứ theo lệnh mà làm.
Thẩm Hạ Lan được đưa vào phòng cấp cứu không bao lâu, Lam Tử Thất và Lam Dũng cũng tới.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngồi bên ngoài hành lang, vội hỏi: “Hạ Lan thế nào rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Thế nào rồi? Mấy người vẫn còn quan tâm sao? Uổng công mấy người nói quan tâm Hạ Lan đến mức nào, không ngờ lại để cô ấy gây chuyện vớ vẩn như vậy! Mấy người có biết là dị ứng sẽ chết người hay không!”
Lam Dũng bị mắng, một chữ cũng không dám đáp lại.
Anh ta biết Thẩm Hạ Lan có ý định của mình, nhưng không ngờ lại là như vậy.
Lam Tử Thất lại không quan tâm đến Diệp Ân Tuấn, nói thẳng lại.
“Hét cái gì? Cổ họng anh lớn nhỉ? Có bản lĩnh, có năng lực sao anh không để tên chuyên gia chó má kia đừng xuất hiện ở Lịch Thành nữa?”
Vừa nhắc đến điều này, Diệp Ân Tuấn càng tức giận hơn.
“Tôi đã cản ông ta tới đây, là ai phát chuyên cơ đón ông ấy tới? Hại những người của tôi đợi ở các con đường đều phí công đợi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Lam Dũng vô thức ho một tiếng, sau đó vội quay đầu đi.
Lam Tử Thất lập tức hiểu ra, hóa ra là Lam Dũng gọi người tới đây.
Có điều cho dù như vậy thì có sao chứ?
Lam Tử Thất vẫn miễn cưỡng nói: “Nhưng cho dù là chúng tôi đón tới thì có soa chứ? Không phải cũng vì tốt cho Hạ Lan sao? Chẳng lẽ anh mong cả đời này cô ấy là một người câm thôi sao? Cũng đúng, không phải Hạ Lan ở nhà họ Diệp mà trở thành người câm sao?”
Câu nói này như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Diệp Ân Tuấn, khiến máu chảy không ngừng.
Anh lập tức im lặng.
Lam Dũng cảm thấy Lam Tử Thất có chút quá đáng, lập tức kéo tay Lam Tử Thất lại, nhỏ giọng nói: “Chị, được rồi.”
“Được gì mà được? Người khác bắt nạt mà còn không lên tiếng, em sợ anh ta đến vậy sao? Hay là bị anh ta đánh cho hai cái, đánh mất cả gan của em luôn rồi?”
Lam Tử Thất đầy bụng lửa giận.
Thấy Diệp Ân Tuấn là thấy tức.
Nếu không phải anh hẹn thề sẽ bảo vệ tốt cho Thẩm Hạ Lan, sẽ cho Thẩm Hạ Lan một cuộc sống tốt nhất, sao lúc đó cô lại yên tâm giao Thẩm Hạ Lan cho anh được?
Bây giờ hay rồi, một người đang yên lành lại thành cái dáng vẻ như bây giờ, anh còn không biết ngại mà hô to gọi nhỏ trước mặt cô.
Lam Tử Thất càng nghĩ càng tức nói thẳng: “Anh vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn, đừng ở đây khiến Hạ Lan khó chịu.”
Diệp Ân Tuấn lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh bị người ta đuổi đi, nhưng anh lại nín nhịn không nói bất cứ lời phản bác nào.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan được đẩy ra ngoài.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Lam Tử Thất chạy qua đó, cố ý ép Diệp Ân Tuấn ở phía sau, không cho anh tiến gần lại.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày càng lúc càng chặt, nhưng lại không có cách gì với Lam Tử Thất, dù sao cô cũng thật lòng muốn tốt cho Thẩm Hạ Lan.
Lam Dũng thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, không khỏi có chút đồng tình với anh.
Diệp Ân Tuấn thật sự cảm thấy nghẹn khuất.
Từ lúc nào anh đã tới bước đường bị người ta đồng tình rồi? Còn là bị một tên nhóc nhỏ tuổi đồng tình, đúng là khó chịu không sao chịu nổi, cũng không thể làm gì khác.
Lúc bác sĩ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, bất giác ngơ ra, có điều rất nhanh đã đáp lại lời Lam Tử Thất.
“Cô Thẩm không sao, tuy nhìn cô ấy có vẻ nguy hiểm, nhưng trong lòng cô Thẩm đã có tính toán, không ăn quá nhiều đồ gây dị ứng, cũng đến rất kịp thời, bây giờ đã không sao nữa rồi, trở về thì uống nhiều nước, chú ý không được động chạm đến đồ gây dị ứng nữa là được.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Lam Tử Thất, Lam Diệp và Diệp Ân Tuấn mới thở phào một hơi.
Lúc Thẩm Hạ Lan được đẩy vào phòng bệnh thì đã không thấy Diệp Ân Tuấn đâu nữa.
Lam Tử Thất có chút tức giận nói: “Em xem em xem, đây cũng xem là quan tâm Hạ Lan à? Đúng là chỉ được cái tỏ vẻ, đàn ông như vậy không cần cũng được. Chị nói em này, đừng ở chung một chỗ với anh ta nữa nghe thấy chưa? Nếu không đừng trách chị không có người em trai là em nữa.”
Lam Dũng một chữ cũng không dám nói.
Khí thế lúc này của Lam Tử Thất rất mạnh mẽ, anh ta vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan trên giường bệnh, tức giận nói: “Đúng là làm bừa quá rồi, vì một tên khốn mà giày vò bản thân như vậy, cũng không biết cô ấy nghĩ thế nào nữa, cả em nữa, cũng làm bừa theo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, em có tới kịp không hả!”
Lam Dũng có chút ấm ức, nhưng không dám lên tiếng.
Chưa được bao lâu Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi, lúc thấy Lam Tử Thất và Lam Dũng đều đứng bên cạnh, cô vô thức nhìn ra đằng sau, không thấy Diệp Ân Tuấn đâu, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Lam Tử Thất thấy rõ mồn một vẻ mặt này của cô, tức giận chỉ tay vào trán Thẩm Hạ Lan nói: “Nhìn gì mà nhìn? Cậu còn mong anh ta ở đây có đúng không? Hay là nói cậu giày vò bản thân như vậy là cố ý để anh ta đau lòng? Thẩm Hạ Lan, nếu cậu dám nói phải, cậu có tin là tớ sẽ đánh cậu không.”
Thẩm Hạ Lan bật cười.
Cô ra hiệu tay nói: “Tớ không sao đâu, cậu nên biết, tớ có chừng mực.”
“Có chừng mực cái rắm! Có chừng mực mà như vậy, không có chừng mực thì cậu còn định làm gì nữa?”
Đối diện với sự chỉ trích của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan chỉ duy trì sự im lặng, cô biết bây giờ mình nói cái gì thì cũng sẽ chỉ bị mắng mà thôi, nên cô vẫn dừng lại và lắng nghe thì hơn.
Lam Tử Thất thấy cô không nói gì thì càng tức giận hơn.
“Cậu nói cậu xem, có thể đừng khiến tớ lo lắng nữa có được không? Ngày nào cậu cũng rảnh rỗi không có việc làm đúng không? Vậy cậu đi trung tâm thương mại đi, có nhiều chuyện đang đợi lắm đó, đừng đẩy hết mọi thứ cho tớ, rồi cậu tự giày vò mình đi, tớ nói cậu biết nhé, lần sau mà cậu còn như vậy, tớ đảm bảo sẽ ném trung tâm thương mại cho cậu, tớ không quản nữa.”
Lam Tử Thất nói cùng lắm thì ném trung tâm thương mại cho Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan sợ hãi vội nói xin lỗi.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn xuất hiện.
Anh cầm một hộp cơm trong tay, đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Ba người trong phòng đều ngơ ra.
Lam Tử Thất và Lam Dũng không ngờ Diệp Ân Tuấn rời đi là để mua đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không ngờ tới Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở đây.
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý người khác nhìn thế nào, đặt hộp cơm xuống bàn, mở ra, hương thơm nức mũi tỏa ra.
“Oa, thơm thật đó!”
Lam Dũng cảm thấy cơn thèm ăn của mình sắp xuất hiện rồi.
Người đàn ông này rốt đã muốn làm gì vậy?
Sao lại thơm như thế?
Diệp Ân Tuấn lại không nhìn anh ta lấy một cái, múc một bát ra, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Anh hỏi qua Tô Nam rồi, cậu ấy nói bây giờ sức khỏe của em còn rất yếu, yếu đến mức không thể nhận đồ bổ, không thể ăn đồ quá bổ, tôi làm cho em món cháo trứng ninh thịt mà em thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút đi. Giày vò qua lại như thế chắc em cũng đói rồi, bất kể như thế nào cũng phải đối xử tốt với sức khỏe của mình.”
Cổ họng của Thẩm Hạ Lan có hơi thắt lại.
Cô nhận lấy bát đũa, muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Ăn một ngụm, vẫn là hương vị đó, chỉ là tâm trạng có chút phức tạp.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa.
Dưới tình huống như vậy, Lam Tử Thất cũng không có cách nào đuổi Diệp Ân Tuấn đi.
Bọn họ đều nói quan tâm Thẩm Hạ Lan, nhưng chỉ đứng đây đợi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì là quan tâm sao?
Sau khi biết Thẩm Hạ Lan không sao Diệp Ân Tuấn đã rời đi, kết quả bây giờ lại mang đồ mà Thẩm Hạ Lan cần nhất đến cho cô.
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy bản thân không còn lập trường để chỉ trích Diệp Ân Tuấn nữa.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng hô hấp của mình, cảm giác nhịp tim đập có hơi nhanh, cô vội ăn nhanh vài miếng, kết quả là bị sặc.
“Khụ khụ!”
Thẩm Hạ Lan vừa mới ho, Diệp Ân Tuấn đã tiến tới vỗ lưng cho cô, đau lòng nói: “Ăn chậm chút, không ai cướp của em đâu.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy đằng sau lưng nóng như lửa đốt.
Cô muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng, nhất thời không biết nên ăn tiếp hay dừng lại.
Diệp Ân Tuấn nhạy bén cảm nhận được sự khó xử của Thẩm Hạ Lan, sau khi cô thoải mái lại thì nhanh chóng lui về đứng bên giường, thấp giọng nói: “Ăn chậm chút, lát nữa anh sẽ qua dọn.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn bèn ra ngoài.
Lam Tử Thất thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, muốn nói lời không tốt về Diệp Ân Tuấn cũng không thể nói thành lời được nữa.
Cô thấy Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn rồi ngây ngốc ra, không khỏi nói: “Này, không phải cậu muốn tha thứ cho anh ta, tiếp tục sống cùng anh ta đấy chứ?”
Thẩm Hạ Lan liền tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
Cô cúi đầu ăn bát cháo trứng ninh thịt trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, không thể nào ăn tiếp nữa.
Thẩm Hạ Lan đặt bát đũa lên bàn, Lam Dũng kéo Lam Tử Thất nói: “Chị Thẩm, chị nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi xem xem tên chuyên gia khốn nạn kia bây giờ như thế nào rồi.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Lam Tử Thất không muốn rời đi, lại bị Lam Dũng cưỡng ép kéo đi.
Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan mới nghĩ tới, còn một Vương Phi Phi chưa xử lí nữa.
Nếu Vương Phi Phi đã dính đến vụ này, cô sẽ giải quyết cả mẻ luôn.
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất, nói: “Đồ vật quan trọng của tớ bị mất rồi, thuận tiện báo án với cảnh sát luôn đi.”
“Mất cái gì?”
Lam Tử Thất lập tức thấy căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!