CHƯƠNG 636: TÔI KHÔNG THÍCH GIẢI THÍCH
“Tôi không cần!”
Thẩm Hạ Lan ra dấu mặc kệ Diệp Ân Tuấn có hiểu hay không, sau khi ra dấu xong cô xoay người rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn hiểu.
Anh biết Thẩm Hạ Lan vốn đã không xem trọng tiền bạc của anh, bây giờ cũng sẽ không cần nhưng anh thật sự không biết nên đưa cho cô cái gì mới tốt. Dường như ngoài tiền ra anh chẳng có gì cả.
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lúc này cơn đau đầu lại ấp tới, cơ thể anh đột nhiên ngã phịch xuống đất.
Anh ôm đầu, cơn đau như kim chích. Anh nhìn Thẩm Hạ Lan càng đi càng xa, nỗi đau trong lòng dường như đã vượt cả cơn đau đầu.
“Tổng giám đốc Diệp, anh sao rồi?”
Vệ sĩ vội vàng bước lên nhưng Diệp Ân Tuấn không cách nào khống chế được cơn đau của mình.
Anh liên tục đụng đầu vào tường, cơn đau kia giống như ác mộng, càng lúc càng quấn chặt anh.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Thẩm Hạ Lan ly hôn với anh cũng tốt, ít nhất cô sẽ không biết được bộ dạng bây giờ của anh, ít nhất ngày nào đó anh chết, cô sẽ không quá đau lòng.
Diệp Ân Tuấn tự an ủi mình nhưng vẫn thấy trong lòng quặn đau.
Vệ sĩ thấy Diệp Ân Tuấn như vậy vội vàng chạy đi kêu bác sĩ.
Thẩm Hạ Lan không dám quay đầu cũng không cho phép mình quay đầu lại, nếu đã quyết định ly hôn thì không cần dây dưa nữa.
Nên cô không hề nhìn thấy dáng vẻ đau đến chết đi sống lại của Diệp Ân Tuấn, đương nhiền cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng anh đập đầu vào tường.
Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi bệnh viện nhưng lại gặp một người ngay cổng bệnh viện.
Là Lý Lệ – nhân viên hướng dẫn mua sắm ở trung tâm mua sắm Gia Hòa lúc trước.
Sau khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra thì nhanh chóng bước lên quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Cô chủ, là tôi có mắt không tròng, không biết ăn nói, là tôi trong mặt mà bắt hình dong. Cầu xin cô đừng đuổi việc tôi. Tôi còn có mẹ già con nhỏ, thật sự không thể mất công việc này, cầu xin cô tha cho tôi có được không?”
Lý Lệ vừa nói vừa dập đầu với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Chuyện gì thế này?
“Cô mau đứng lên đi!”
Thẩm Hạ Lan nói xong mới phát hiện cô không thể nói ra tiếng.
Cô vẫn không thể nào đối diện với sự thật cô đã là người câm. Mỗi khi cô sốt ruột đều sẽ vô thức hét lên nhưng sau khi hét xong mới đau lòng phát hiện người khác không thể nghe cô nói gì.
Người vây xem càng lúc càng đông, tiếng bàn tàn cũng càng lúc càng nhiều.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết, giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu, rốt cuộc người phụ nữ này đã ép người khác làm gì chứ?”
“Thì thế, người ta đã quỳ rồi mà cô ta vẫn chưa chịu tha thứ, thật là.”
Thẩm Hạ Lan nghe lời bàn tán xung quanh cảm thấy khổ không thể tả.
Không phải cô không muốn Lý Lệ đứng lên mà vì cô không thể nói ra lời.
Lý Lệ nhìn thấy mọi người đều bênh vực mình thì càng khóc lớn hơn.
“Cô chủ, tôi biết việc xảy ra ở trung tâm mua sắm là lỗi của tôi. Nhưng cô có thể mắng tôi, đánh tôi chỉ xin cô đừng bảo giám đốc đuổi việc tôi. Tôi còn phải nuôi đứa em trai sống đời thực vật trong nhà nữa. Nếu mất việc cả nhà tôi sẽ chết đói. Cô chủ, xin lỗi cô, là lỗi của tôi, tại tôi không tốt. Xin cô tha cho tôi đi.”
Lý Lệ càng khóc càng thảm thương, thậm chí hai tay cô ta còn ôm chân Thẩm Hạ Lan không cho cô rời đi.
Thẩm Hạ Lan hơi luống cuống, khi cô cúi đầu nhìn Lý Lệ đúng lúc thấy khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười gian trá.
Trong nháy mắt cô liền hiểu rõ mọi việc.
Lý Lệ cố ý diễn kịch cho người khác xem.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới lúc mình thất thế, ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ bé của trung tâm mua sắm cũng có thể bắt nạt mình thì tức không chịu được.
Nếu cô không nhớ lầm thì bây giờ trung tâm mua sắm Gia Hòa đã là của cô rồi đúng chứ?
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo, cô giơ tay ra chụp lên vai Lý Lệ.
Lý Lệ ngơ ngác không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm gì nhưng vẫn không quên vai diễn của mình, khóc lóc nói: “Cô chủ, cô cứ đánh tôi đi, chỉ cần giữ được công việc này, cô làm gì tôi cũng chịu.”
Đáy mắt Thẩm Hạ Lan xẹt lên tia rét lạnh.
Đúng là đến chết cũng không đổi tính.
Nếu không dùng miệng được thì cứ dùng tay vậy, đỡ mất công ầm ĩ.
Thẩm Hạ Lan vật Lý Lệ qua vai ném thẳng ra ngoài.
“A!”
Lý Lệ chưa kịp chuẩn bị đã bị ném thẳng ra ngoài, cơ thể bay thành một đường parabol hơn trăm mét sau đó ngã chổng mông lên trời, gãy hai cái răng, máu tươi chảy ròng ròng.
“Sao cô có thể ra tay đánh người chứ?”
Lý Lệ đau đến nỗi nhảy cẫng lên, chỉ vào mặt Thẩm Hạ Lan mắng.
Người chung quanh ồ ạt bao vây Thẩm Hạ Lan.
“Người phụ nữ này sao lại thế? Sao có thể ra tay đánh người được chứ? Đúng là quá hung dữ mà.”
“Thì thế. Sao lại bắt nạt người khác như vậy? Cô không được đi!”
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!”
Người xung quanh ầm ĩ, nhốt chặt Thẩm Hạ Lan giữa vòng vây.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể nói chuyện, trong lòng càng thêm bực bội.
Có vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng bước lên trước giúp đỡ, có người còn chạy tới chỗ Diệp Ân Tuấn báo cho anh biết mọi việc.
Đầu Diệp Ân Tuấn đau như búa bổ nhưng khi nghe tin Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện thì cố dựa vào tường đứng lên.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo anh, cả người anh như vừa vớt dưới nước lên, mái tóc cũng ướt sũng.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch nhưng trong mắt lại âm trầm đáng sợ.
“Đưa áo khoác cho tôi.”
“Tổng giám đốc Diệp, bây giờ mà anh ra ngoài sẽ bị cảm đấy.”
Vệ sĩ hơi lo lắng nhìn anh.
Diệp Ân Tuấn như không nghe thấy, nói lại một lần nữa: “Đưa áo khoác cho tôi.”
Vệ sĩ hết cách vội đưa áo khoác cho anh.
Đầu đau như bị kim chích, không hề có dấu hiệu thuyên giảm chút nào.
Diệp Ân Tuấn gắng gượng mặc áo khoác đi ra ngoài.
Nhiều người đang bao vây Thẩm Hạ Lan khiến cô đi không được, ở lại cũng không xong.
Thẩm Hạ Lan muốn ra tay đánh nhau nhưng nhiều người như vậy mà Diệp Minh Triết vẫn còn nằm viện ở đây. Cô không muốn làm lớn chuyện, nào biết Lý Lệ lại một mực gây chuyện.
“Cô chủ này, tôi đã xin lỗi cũng đã quỳ xuống rồi nhưng cô vẫn ra tay đánh người, cô có ý gì đây?”
Dưới sự xúi giục của Lý Lệ, đám người xung quanh tức giận đùng đùng, muốn ra tay đánh Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn bước thẳng lên trước, quăng ngã đám người kia.
“Ai ôi!”
“Người này là ai nữa đây?”
Nhất thời trong đám người truyền ra tiếng rên la thảm thiết.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đám người trước mắt dạt ra hai bên, tiếp đó đôi tay quen thuộc mà ấm áp nắm chặt tay cô.
“Cút ngay!”
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Ân Tuấn vang lên, ánh mắt rét lạnh như sương nhìn đám người xung quanh.
Người xung quanh bị ánh mắt của anh dọa sợ.
Lúc Lý Lệ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, liền bị vẻ đẹp trai của anh hút hồn, cô ta si ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đi lúc này bỗng tỉnh táo lại.
“Ôi, anh chàng đẹp trai, anh không thể dẫn cô ta đi được. Cô ta đánh người! Anh nhìn tôi này, tôi bị cô ta đánh gãy cả răng luôn rồi.”
Lý Lệ vội chặn trước mặt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng không thèm nhìn đã đấm cô ta một cái.
Lý Lệ bịt mũi, kêu lên đau đớn. Cô ta cảm thấy mình lại gãy thêm hai cái răng nữa.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn đám người xung quanh nói: “Một đám người nhiều chuyện không biết gì đã lo chuyện bao đồng vớ vẩn. Các người rất vui vẻ khi bắt nạt một người khiếm khuyết đúng không?”
“Có ý gì?”
“Ai là người khiếm khuyết?”
Rốt cuộc cũng có người hiểu được ẩn ý của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động từ túi áo ra, mở video clip lên.
Đoạn video quay cảnh Lý Lệ bắt nạt Thẩm Hạ Lan ở trung tâm mua sắm Gia Hòa bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Diệp An Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi không thích giải thích nhưng việc hôm nay tốt nhất nên nói với mọi người một tiếng. Người phụ nữ này là nhân viên phục vụ ở trung tâm mua sắm Gia Hòa. Còn cô gái này là khách hàng, nhưng vì cô ấy không thể nói chuyện nên bị cô ta ác ý chửi bởi. Sau đó lãnh đạo biết được liền đuổi việc cô ta. Thế là cô ta đổ hết tội lỗi này lên đầu khách hàng, hôm nay chạy tới đây muốn diễn vở kịch này nhằm xúi giục đám người nhiều chuyện các người khiến khách hàng mất mặt. Rõ ràng cô ta biết khách hàng không thể nói chuyện, còn hùng hổ dọa người như vậy, các người cũng rất thích hùa theo đúng không? Không sao đâu, tôi đã quay lại việc xảy ra hôm nay rồi. Nếu các người muốn nổi tiếng vậy không cần đợi lâu đâu, lát nữa tôi sẽ đăng clip này lên mạng để người nhà của các người nhìn thấy các người đã bắt nạt một người không thể nói chuyện thế nào.”
Anh vừa nói xong những người xung quanh lập tức dạt sang hai bên, thậm chí có người còn chửi luôn Lý Lệ.
“Đúng là cái thứ chẳng ra gì? Mình đã bắt nạt người khác lại còn giả vờ như người khác bắt nạt mình? Người phụ nữ sao mà ghê tởm quá vậy!”
“Tôi thấy cô ta ngứa đòn rồi. Đáng đời bị người ta đánh!”
“Các người có thấy không? Lúc nãy khi cô ta ôm chân của khách hàng, người ta còn run cầm cập. Ai biết có phải lúc nãy cô ta có cố ý véo khách hàng không chứ?”
Diệp Ân Tuấn giải thích xong, đám người xung quanh vừa rồi còn theo phe Lý Lệ, lúc này đều chĩa mũi dùi vào cô ta.
Lý Lệ tức đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
“Các người đừng nghe anh ta nói. Anh ta nói bậy!”
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta như tên hề đang nhảy nhót, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan rời đi. Chỉ là lúc đi ngang qua Lý Lệ, Diệp Ân Tuấn dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với cô ta: “Cô đã quên những gì tôi nói rồi sao? Người phụ nữ mà cô vừa bắt nạt trùng hợp lại là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Gia Hòa. Trước đó chỉ là muốn để cô tự động từ chức nhưng bây giờ cô phải gánh thêm những trách nhiệm khác nữa.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi.
Lý Lệ sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!