CHƯƠNG 631: GẶP LẠI CHẲNG THÀ NHỚ NHUNG
Người phụ nữ không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hạ Lan, chỉ lo gọi điện cho chồng cô ta, bảo hôm nay kiếm ba triệu gì đó.
Thẩm Hạ Lan nghe xong, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy một cái bóng chợt lóe lên.
Cô cũng không nhìn rõ người kia, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cảm giác tim đập nhanh hơn, giống như làm chuyện gì xấu.
Thẩm Hạ Lan nhìn một chút, lại về phòng vệ sinh, đáng tiếc người phụ nữ kia đã biến mất rồi.
Cô cảm thấy có chút quái dị, đồ cũng không dám mua, sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh thì lập tức trở về nhà họ Lam.
Trên đường đi, cô đều thận trọng nhìn xem đằng sau có ai theo dõi mình hay không.
Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan quá cẩn thận, hay là cô đã phát hiện ra mình rồi.
Trên đường đi anh đổi mấy con đường, may mà lúc Thẩm Hạ Lan lên lầu anh đã bỏ máy theo dõi vào xe của cô, nếu không thì thật sự không đuổi kịp được cô rồi.
Nhìn Thẩm Hạ Lan an toàn đến nhà họ Lam, anh mới yên lòng.
Sau khi xuống xe, thn vô thức quay đầu nhìn một chút, cũng không phát hiện có người nào khả nghi, nhưng vẫn có cảm giác bị người ta theo dõi, như hình với bóng. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy một chiếc xe lạ đậu ở chỗ đó, đèn xe tắt, không nhìn được bên trong, nhưng lại cho cô cảm giác có một đôi mắt u ám đang chăm chú nhìn mình.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới trước xe, Diệp Ân Tuấn ở trong xe lập tức bò ra ghế sau xe trốn xuống, nhịp tim đập như trống.
Anh sẽ không bị phát hiện chứ?
Anh ngừng thở, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở ngoài cửa sổ xe thì tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Thẩm Hạ Lan nhìn chăm chú bên trong xe hồi lâu, cô nhíu mày, nhớ kỹ biển số xe, sau đó quay đầu đi về phía nhà họ Lam.
Diệp Ân Tuấn đợi cô đi rồi mới thở dài một hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, anh biết có khả năng mình đã bị phát hiện rồi. Diệp Ân Tuấn không khỏi cười khổ một trận, không cách nào dự đoán được thái độ của Thẩm Hạ Lan sẽ là gì.
Anh biết rời đi là biện pháp trước mắt để tránh bị phát hiện, nhưng anh không nỡ, hơn tháng nay không được ngủ ngon làm anh cũng không có cách nào chịu đựng một mình cô độc nữa. Dù là cách một cánh cửa lớn, có thể bảo vệ cô, nhìn cô là đủ rồi.
Lúc Thẩm Hạ Lan trở về vừa hay gặp được Lam Dũng đang tìm mình.
“Chị Thẩm, chị đi đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan cười, dùng tay ra hiệu: “Chị ra ngoài một chút.”
“Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng chị bị ai ép đi nữa. Suýt thì báo người đi tìm chị.”
“Sao có thể chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất cảm động đối với sự quan tâm của Lam Dũng.
“Chị em đâu?”
Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy Lam Tử Thất, sợ cô ấy ra ngoài tìm mình thì vội vàng dùng tay ra hiệu hỏi.
Lam Dũng cười nói: “Bạn trai gọi điện, hình như lại cãi nhau rồi, chị đang làm ầm ĩ trong phòng kìa.”
Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại.
Tống Đình?
Đúng rồi.
Tống Đình là trợ lý của Diệp Ân Tuấn, bây giờ có phải đang thông qua Tử Thất để tìm tới mình không?
Thẩm Hạ Lan có hơi lo âu.
Chuyện cách đây không lâu của cô và cảm giác bị theo dõi quỷ dị kia lại dấy lên.
“Chị Thẩm, chị sao vậy?”
Lam Dũng thấy hôm nay cô thường xuyên thất thần, không khỏi quan tâm nói: “Có phải chị thấy không thoải mái ở đâu không? Có cần em gọi bác sĩ gia đình tới khám cho chị không?”
“Không cần, chị không sao, chỉ là nhớ tới một vài chuyện.”
Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng nói.
Đúng lúc này, Lam Tử Thất đạp cửa “rầm” một cái, thở phì phò đi ra.
“Ôi trời chị của em, sao nay táo bạo thế? Bị bạn trai cắm sừng à?”
Lam Dũng liền rước về cái trừng mắt và tiếng quát lớn của Lam Tử Thất.
“Cút sang một bên! Em mới có sừng ấy, anh ấy không phải người như thế.”
“Ôi ôi, còn bảo vệ à. Nếu tốt thế thì chị cần gì phải trút giận lên cái cửa? Cửa đâu có trêu chọc chị đâu.”
Lam Dũng biết tính tình của Lam Tử Thất.
Lúc vừa mới bắt đầu, Lam Tử Thất đúng là rất khách khí với anh, thậm chí còn không thể nào nói chuyện, nhưng bây giờ có lẽ vì anh trợ giúp Thẩm Hạ Lan, nên thái độ của Lam Tử Thất đối với anh càng ngày càng thân mật, càng ngày càng không câu nệ tiểu tiết.
Lam Tử Thất nghe đến đó, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Thẩm Hạ Lan quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, Tống Đình đến Lịch Thành, không biết sao lại biết tớ ở đây, nhất định bắt tớ đi gặp. Tớ vẫn còn chưa hết giận đâu, anh ta giúp Diệp Ân Tuấn bắt nạt cậu như vậy, tớ mới không thèm dễ dàng tha thứ cho anh ấy.”
Nghe Lam Tử Thất nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan liền trở nên thấp thỏm.
Tống Đình đến Lịch Thành, vậy Diệp Ân Tuấn ở đâu?
Bóng người mà mình thấy ở quán bán hàng có phải của anh không?
Mặc dù cảm thấy có chút khó tin, nhưng đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn.
Cô đột nhiên chạy tới phía cửa sổ, thấy chiếc xe kia vẫn còn thì không khỏi muốn nghiệm chứng một chút.
Lam Dũng phát hiện hành động của cô, thuận theo tầm mắt cô nhìn lại, phát hiện một chiếc xe khả nghi đậu ở đó, không khỏi ngây ra một lúc.
“Đó là xe của ai? Sao lại dừng ở cổng nhà chúng ta chứ?”
“Chỗ nào?”
Lam Tử Thất vội vàng nhích lại gần.
“Tớ ra xem một chút.”
Lam Tử Thất như đoán được trong đầu Thẩm Hạ Lan suy nghĩ gì.
Thẩm Hạ Lan giữ tay cô ấy lại, muốn đi ra cùng với cô ấy.
Lam Dũng nhỏ giọng nói: “Hay là để em đi với hai người đi, nhỡ gặp kẻ xấu, phụ nữ như hai người khó mà đối phó được.”
Lam Tử Thất cũng không có từ chối.
Ba người lại tiến đến chiếc Land Rover.
Xe vẫn trong tình trạng tắt máy như cũ.
Lam Dũng gõ vào cửa sổ xe, cũng không có phản ứng gì. Anh ta không khỏi cầm lấy một cục đá ven đường, đập về phía cửa sổ xe.
“Lam Dũng, em điên rồi à?”
Lam Tử Thất bị dọa, vội vàng kéo Thẩm Hạ Lan lui ra sau một bước.
Lam Dũng ra vẻ không quan tâm nói: “Đập thì đập, chẳng phải chỉ là một chiếc Land Rover mấy tỷ à? Cùng lắm thì em bồi thường cho người ta chiếc mới. Hôm nay, làm thế nào em cũng phải nhìn xem trong xe nào có người hay không.”
Nói xong, anh ta lại dùng tảng đá tiếp tục đập.
Lam Tử Thất nhìn Lam Dũng giống như kẻ ngốc, nói: “Kính của loại xe này là loại chống đạn, em dùng đá đạp vỡ được chắc? Em có phải bị ngốc rồi không?”
Lúc này Lam Dũng mới phát hiện ra sai lầm của bản thân, mặt không khỏi đỏ lên.
“Chị, giữ em chút mặt mũi đi chứ?”
“Ở trước mặt bọn chị thì không cần, mà em còn có mặt mũi à? Gọi bảo vệ tới, xem xe này là của ai.”
Lam Tử Thất coi như nói được một câu đáng tin cậy.
Lúc này Lam Dũng mới ném tảng đá đi, trực tiếp gọi điện cho bảo vệ.
Thẩm Hạ Lan nhìn chiếc xe này, trông nó rất lạ, cũng không phải xe nhà họ Diệp, nhưng là kiểu Diệp Ân Tuấn hay dùng.
Sẽ là anh chứ?
Nếu như một lát nữa Diệp Ân Tuấn xuống xe thật thì mình nên nói gì đây?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không muốn kiểm nghiệm nữa.
Cô biết mình như vậy có chút giống với đà điểu, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để gặp Diệp Ân Tuấn, có lẽ đời này cũng không muốn nhìn thấy anh.
Không nhìn thấy anh, cô lại đau lòng, thấy được anh cô liền khó chịu.
Gặp mặt chẳng thà nhớ nhung, cứ như vậy đi.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây, đột nhiên quay người đi vào trong phòng.
Lam Tử Thất bị động tác này của cô làm cho giật mình.
“Hạ Lan, sau cậu lại về? Cô không xem sao?”
Thẩm Hạ Lan khoát tay, lập tức đi về phòng.
Cô cảm thấy trong tay có thì gì đó, cúi đầu nhìn thì hóa ra là chiếc nhẫn Diệp Ân Tuấn mua cho mình.
Đó là chiếc nhẫn mà cô và Diệp Ân Tuấn đến cửa hàng trang sức đặt làm, nhẫn đôi một đời một kiếp.
Bây giờ nhẫn còn đây mà người thì không như trước.
Trong mắt cô đột nhiên bị thứ gì làm cho chua xót, đau đến nhức nhối.
Cảm giác đau đớn trong lòng chậm rãi lan tràn toàn thân.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lên lầu, khóa trái cửa phòng lại.
Cô nằm co quắp trên giường, cảm thấy lạnh quá, giống như cả thế giới này chỉ còn mình cô. Cảm giác cô độc cho dù đang ở nơi phố xá sầm uất, nhưng vẫn không thể nào xoa dịu được.
Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bị cô nắm đến đau, tuy vậy cô vẫn chẳng buông ra.
Ba chữ Diệp Ân Tuấn giống như vết sắt nóng in sâu vào tim, chạm là thấy đau.
Lam Dũng không biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên bỏ đi, lúc bảo vệ tới, chứng thực chiếc xe này không phải của bọn họ.
Lông mày Lam Tử Thất có hơi nhíu lại, dường như ý thức được điều gì.
Cô nhanh chóng gọi cho Tống Đình.
“Có phải Diệp Ân Tuấn cũng đến Lịch Thành không?”
Tống Đào đột nhiên chẳng biết trả lời làm sao.
“Tử Thất, chuyện này em đừng quản có được không? Thật sự tổng giám đốc Diệp không phải như em nghĩ đâu, lúc ấy tổng giám đốc Diệp không có ở nhà, bà chủ cũng thừa nhận tổng giám đốc Diệp không biết, với cả em cũng biết một tháng nay tổng giám đốc Diệp thế nào rồi đấy.”
“Tôi chỉ hỏi anh, có phải Diệp Ân Tuấn đến Lịch Thành rồi không? Anh nói cho tôi biết là phải hay là không phải?”
Lam Tử Thất đột nhiên ương bướng khiến Tống Đình biết, cô ấy giận thật rồi.
Tống Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải, tổng giám đốc Diệp không có ở đây.”
“Tống Đình, anh được lắm, thế mà học được thói lừa gạt tôi rồi. Cũng đúng, trong lòng anh, Diệp Ân Tuấn mới là quan trọng nhất đúng không? Tôi thì là cái gì chứ, so với Diệp Ân Tuấn thì tôi chẳng là cái gì cả.”
Tống Đình nghe Lam Tử Thất nói vậy, ít nhiều cũng có chút tức giận.
“Chẳng phải em cũng thế à? Trong lòng em, Thẩm Hạ Lan mới là quan trọng nhất, sao em không nghĩ tới cảm giác của anh chứ? Vì giúp cô ấy trốn tổng giám độc Diệp, em còn giấu cả anh, thậm chí còn chẳng để lại cho anh dấu vết gì. Lam Tử Thất, rốt cuộc thì trong hai chúng ta, ai mới là người không quan tâm ai?”
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, cô cũng thấy khổ sở.
“Được, nếu nói như vậy thì chúng ta chia tay đi, hôn ước cũng hủy bỏ, dù sao đối với anh thì người như tôi chẳng đáng để anh nỗ lực.”
Nói xong, Lam Tử Thất lập tức cúp máy, có điều đôi mắt đã đỏ lên.
Lam Dũng thấy vậy, không khỏi nắm lấy vai của Lam Tử Thất, nói: “Chị, chị còn có em, cho dù cả đời chị không tìm được bạn trai thì em sẽ nuôi chị.”
“Biến!”
Ban đầu Lam Tử Thất còn có chút đau lòng, nhưng nghe Lam Dũng nói thế, cô lập tức thấy dễ chịu hơn một chút.