CHƯƠNG 617: CON SẼ TRỌN ĐẠO HIẾU
“Ân Tuấn trở về rồi?”
Sau khi bà Diệp biết tin Diệp Ân Tuấn trở về, còn chưa kịp chuẩn bị Diệp Ân Tuấn đã đi vào phòng.
“Hạ Lan đâu?”
Diệp Ân Tuấn vừa mở miệng đã nhắc tới Thẩm Hạ Lan.
Đáy mắt bà Diệp hiện lên một tia không vui.
“Ra ngoài hai ngày, vừa về đã tìm Thẩm Hạ Lan, quả thật con trai lớ không cần mẹ, cưới vợ là quên mẹ ngay.”
Đối với lời oán giận của bà Diệp, Diệp Ân Tuấn làm như không nghe thấy, anh nhanh chóng chạy lên tầng vào phòng ngủ, tìm trong ngoài một lượt, cũng không thấy bóng dáng Thẩm Hạ Lan đâu.
Trái tim anh trở nên nặng nề.
Anh không chỉ một lần nói với bản thân, tất cả đều là giả, Thẩm Hạ Lan vẫn đang ở nhà vui mừng đợi anh về kìa, nhưng hiện thực lại tát anh một cái thật đau.
Lúc chị Hoàng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì muốn nói gì đó, nhưng liếc mắt thấy bà Diệp đang đi về phía này, vội ngậm miệng rời đi.
Diệp Ân Tuấn tìm khắp nơi cũng không thấy Thẩm Hạ Lan, cuối cùng đi ra phòng khách.
Bà Diệp ngồi trên sofa uống trà, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt lại trở nên không vui.
“Một người đàn ông bị một người phụ nữ dắt mũi mà đi, con đúng thật là không có tiền đồ.”
“Cô ấy ở đâu? Mẹ làm gì cô ấy rồi?”
Diệp Ân Tuấn hỏi thẳng vấn đề.
Tay bà Diệp ngừng lại, rồi nói: “Con có ý gì? Đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ sao? Từ sau khi có người phụ nữ đó, có phải đến người mẹ này con cũng không cần nữa rồi không?”
“Con hỏi mẹ, Thẩm Hạ Lan đâu rồi? Mẹ làm gì cô ấy rồi?”
Giọng nói Diệp Ân Tuấn không khỏi lớn hơn một chút.
Có lẽ bao nhiêu năm qua, bà Diệp chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngơ ra.
“Mấy người nói, mợ chủ đi đâu rồi? Ở đây từng xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn u ám đáng sợ, giống như mới bước ra từ địa ngục, toàn thân tỏa ra hơi thở của sự chết chóc.
Đám cấp dưới xung quanh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi lại nhìn bà Diệp.
Bà Diệp cuối cùng cũng phải ứng lại, có điều lại càng tức giận hơn.
“Diệp Ân Tuấn, thái độ của con là gì đây! Thẩm Hạ Lan chạy theo đàn ông rồi, mẹ đã nói với con rồi! Con còn định lừa bản thân đến khi nào nữa? Người phụ nữ kia hoàn toàn không đáng để con yêu! Hơn nữa chú ba của cô ta còn giết em trai con, những thứ này con đều không để ý, đều quên rồi sao?”
“Thẩm Hạ Lan đi đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không nghe thấy bà Diệp nói gì cả, trực tiếp xách cổ một người làm lên tức giận hỏi: “Không muốn chết thì thành thực nói tôi nghe, nếu không đợi tôi tìm hiểu ra chân tướng của việc này, tôi sẽ khiến mấy người phải trả một cái giá thật đắt!”
Lời nói này giống như một lời nguyền, khiến mọi người sợ hãi trắng bệch mặt.
Bà Diệp vội nói: “Diệp Ân Tuấn, trong mắt con có còn người mẹ này hay không?”
Cánh tay Diệp Ân Tuấn dừng lại, anh chậm rãi quay đầu, nhìn bà Diệp, thấy người phụ nữ trước mắt này, anh có chút không dám tin những thứ trong tin nhắn.
Bà Diệp đã từng vì con cái mà không màng mọi thứ, suýt chút nữa bị người của Đường Trình Siêu nổ súng bắn chết, bà từng vì Thẩm Hạ Lan, không tiếc đối địch với nhà họ Hoắc, bà từng là một người mẹ tốt biết bao.
Nhiều thứ đã từng đến vậy, thật sự khiến Diệp Ân Tuấn khó mà tin nổi người ra tay tàn độc với Thẩm Hạ Lan lại là bà!
Nhưng không lâu trước đó, chuyện bà Diệp đã giúp đỡ Phương Ngôn bắt cóc Thẩm Hạ Lan vẫn còn rành rành trước mắt.
Diệp Ân Tuấn nhìn bà Diệp, nói từng câu từng chữ: “Mẹ? Rốt cuộc đâu mới là mẹ thật sự? Người hiền từ với con cái, hết mực bảo vệ Thẩm Hạ Lan mới là mẹ của con, bây giờ mẹ còn là mẹ của con sao?”
“Con có ý gì chứ? Diệp Ân Tuấn, có phải con nghe lời đồn gì rồi không? Từ nhỏ mẹ đã nuôi lớn con và Nam Phương, mẹ xem mấy đứa là con ruột của mẹ, thậm chí mẹ còn vì mấy đứa mà hi sinh rất nhiều, cuối cùng con lại nói như vậy với mẹ. Mẹ vì con, vì nhà họ Diệp mà đã dốc hết tâm sức, bây giờ con lại vì một người phụ nữ mà chất vấn mẹ như vậy?”
Đây là bà Diệp đang trói buộc đạo đức.
Diệp Ân Tuấn không nghe bà ta nói, mà nói với cấp dưới bên cạnh: “Cho cậu một cơ hội cuối, mợ chủ đi đâu rồi? Chỉ cần cậu nói, tôi đảm bảo cả nhà cậu sẽ bình yên, không ai có thể động đến một cọng tóc của mấy người, bao gồm cả mẹ tôi.”
“Diệp Ân Tuấn!”
Bà Diệp lập tức đứng dậy.
Bà ta biết, Diệp Ân Tuấn nói được làm được, anh thật sự đã chống lại bà ta rồi.
Chỉ vì người phụ nữ Thẩm Hạ Lan đó?
Nghĩ đến đây, bà Diệp càng hận Thẩm Hạ Lan hơn.
Bà ta thấy may mắn vì đã tiễn Thẩm Hạ Lan đi rồi, nếu không, với trạng thái lúc này của Diệp Ân Tuấn, không bao lâu nữa, bà ta sẽ chẳng còn địa vị gì ở nhà họ Diệp này nữa.
Bà ta vất vả cả đời, cả nhà họ Diệp này đều là tâm huyết của bà ta, sao có thể rơi vào tay một người ngoài như Thẩm Hạ Lan được? Sao có thể để đứa con bà ta đã nuôi từ nhỏ đối xử với mình như vậy được?
Càng nghĩ bà Diệp càng tức giận, càng tức lại càng không cam lòng.
“Diệp Ân Tuấn, con đang định làm gì đây?”
Diệp Ân Tuấn lại làm như không nghe thấy lời bà Diệp nói, lạnh lùng nhìn tên cấp dưới kia.
Hai chân tên cấp dưới run rẩy, thầm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn không kìm được mà run rẩy nói: “Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi cũng nghe theo lệnh mà làm việc thôi, chúng tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi.”
“Nói!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng lạnh lùng hơn.
Bà Diệp lại tiến lên trước một bước, đá vào chân tên cấp dưới kia, ác độc nói: “Nếu cậu dám nói năng vớ vẩn, có tin tôi sẽ khiến cậu…”
“Cả nhà họ Diệp này tôi nói là tính, mẹ, mẹ đừng quên, bây giờ con là chủ nhà này!”
Lời này của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến sắc mặt bà Diệp khó coi đến cực điểm.
“Thì sao? Con muốn làm gì?”
“Con chỉ muốn biết chân tướng!”
Lời này của Diệp Ân Tuấn như đinh đóng cột.
Bà Diệp đột nhiên có chút sợ hãi, có điều ỷ mình là mẹ của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều có chút bất an nói: “Chân tướng? Những điều mẹ nói chính là chân tướng!”
Lúc này Tống Đình cũng từ bên ngoài đi vào.
“Tổng giám đốc Diệp, nhà họ Hoắc xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn vẫn nhìn chằm chằm bà Diệp, hỏi.
Tống Đình vội nói: “Bà Hoắc chết rồi, ngày hôm qua, nghe nói là đã nhảy lầu.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại.
“Sao lại thế?”
Tống Đình lắc đầu, nhìn sang bà Diệp, thấp giọng nói: “Có lẽ chuyện này chỉ có Dương Tân biết, người của chúng ta bị khống chế rồi, bọn họ nói là do Dương Tân làm, hơn nữa sau khi Dương Tân đến nhà họ Hoắc thì bà Hoắc mới nhảy lầu.”
Bà Diệp vội nói: “Dương Tân chính là một thằng khốn! Nhà họ Diệp chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm, cuối cùng lại làm ra loại chuyện như vậy, tuy nhà họ Hoắc nợ chúng ta một mạng, nhưng cũng không thể…”
“Nhà họ Hoắc không nợ chúng ta, Nam Phương không phải do Hoắc Chấn Hiên giết! Em ấy bị bọn buôn lậu nổ súng trúng tim, mất nhiều máu quá mà chết, lúc đó Hoắc Chấn Hiên xâm nhập vào nội bộ kẻ địch, Nam Phương mới dùng mạng của mình để giúp đỡ Hoắc Chấn Hiên, bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, đây là cuộc ghi âm lúc đó.”
Diệp Ân Tuấn nói hết mọi chuyện cho bà Diệp.
Cả người bà Diệp đều ngơ ra.
“Không thể nào! Rõ ràng Phương Ngôn nói…”
“Phương Ngôn chỉ là anh em của Nam Phương, cậu ta không phải người của quân đội! Càng không phải cấp trên của Nam Phương. Những điều mà Phương Ngôn nhìn thấy không phải chân tướng. Mẹ và Phương Ngôn đều đã trách lầm Hoắc Chấn Hiên rồi. Mẹ à, con hi vọng cái chết của bà Hoắc không liên quan gì đến mẹ!”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn nhói lên.
Không!.
Không đâu!
Bà Diệp tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất lí trí này với nhà họ Hoắc đâu, có đúng không?
Bà Diệp lại lảng tránh, không dám nhìn thẳng Diệp Ân Tuấn.
Trái tim Diệp Ân Tuấn trùng xuống từng chút một.
“Là mẹ sao? Là mẹ ép chết bà Hoắc sao?”
“Không phải! Là bà ta tự muốn chết, không liên quan gì đến mẹ cả!”
Bà Diệp vội phủ nhận, nhưng bà ta nói xong mới nhận ra mình đã lỡ lời.
“Không phải đâu, Ân Tuấn, không phải đâu, con nghe mẹ giải thích…”
Diệp Ân Tuấn lại đẩy bà Diệp ra, trái tim đau đớn đến mức khó chịu.
Mẹ của anh ép chết bà nội ruột của Thẩm Hạ Lan, lúc đó trái tim Thẩm Hạ Lan khó chịu đến nhường nào chứ.
“Người con để lại nhà họ Diệp bảo vệ cho Thẩm Hạ Lan Hạ Lan đâu?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim mình đang bị xé ra từng chút một.
Ban nãy tên cấp dưới bị anh xách cổ lắp bắp nói: “Bị bà chủ phái ra ngoài rồi.”
“Không có lệnh của tôi, tự ý rời vị trí, đám người này thật sự là cấp dưới của tôi sao? Tôi để bọn họ lại đây để bảo vệ Thẩm Hạ Lan, bọn họ lại nghe theo lời bà chủ rời đi?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhận ra anh đã quá dung túng cho bà Diệp rồi.
Tống Đình đi theo Diệp Ân Tuấn bao nhiêu năm, đương nhiên hiểu được ý của Diệp Ân Tuấn.
Anh ta vội nói với tên cấp dưới ban nãy: “Thông báo xuống dưới, cách chức những tên được giữ lại trước đó để bảo vệ mợ chủ, hơn nữa thông báo cho giới vệ sĩ, bất cứ ai cũng không được tuyển dụng, cắt đứt đường lui của đám người này, chỉ cần trong phạm vi mà nhà họ Diệp quan sát được, không cho phép bất cứ ai trong số bọn họ tìm việc.”
Vừa dứt lời, tên cấp dưới ngơ ra.
“Chuyện này…”
“Làm theo lời Tống Đình nói, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai, nếu có cơ quan hoặc đơn vị nào tuyển dụng bọn họ thì chính là đối đầu với nhà họ Diệp chúng tôi, từ nay về sau mọi việc hợp tác của nhà họ Diệp đều không liên quan đến bọn họ nữa. Danh sách đám người này giao cho Tống Đình xử lí.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đám người này đều xuất thân từ quân ngũ, ngoại trừ làm vệ sĩ có tiền lương cao ra, về cơ bản bọn họ cũng không làm được việc khác, thêm việc Diệp Ân Tuấn ra lệnh cắt đường lui, đồng nghĩa với việc cắt chặt đường sống của bọn họ, chuyện này quá mức khủng bố rồi.
Mọi người thấy thủ đoạn ác độc này của Diệp Ân Tuấn đều sợ đến xanh mặt.
Bà Diệp tức đến mức toàn thân phát run.
“Diệp Ân Tuấn, trong mắt con còn có người mẹ này không?”
“Lời này mẹ đã nói mấy lần rồi, bây giờ con sẽ trả lời mẹ.”