CHƯƠNG 615: CÔ MUỐN RỜI ĐI
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rối bời.
Cô yêu Diệp Ân Tuấn.
Nhưng vào lúc này, sao cô có thể gặp anh được? Gặp anh rồi thì có thể nói gì đây?
Anh có thể vì cô mà làm gì ba mẹ anh sao?
Hay có thể vì cô mà không cần nhà họ Diệp nữa?
Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.
Cô không muốn gặp anh!
Nhưng cô lại không thể bỏ lại những đứa con của mình.
Không có cô ở nhà họ Diệp, không biết bà Diệp sẽ đối xử với Minh Triết và Nghê Nghê thế nào.
Minh Triết thì còn dễ nói, thằng bé là người kế thừa của nhà họ Diệp, đương nhiên bà Diệp sẽ không làm gì thằng bé cả, nhưng còn Nghê Nghê thì phải làm sao?
Rõ ràng bà Diệp tỏ ra rất không thích Nghê Nghê, bây giờ giữ con bé lại cũng chỉ là vì việc liên hôn doanh nghiệp trong tương lai.
Thẩm Hạ Lan không mong con của cô sẽ trở thành công cụ liên hôn, cô không muốn con gái mình phải chịu đựng những điều này!
Nghĩ một lúc, Thẩm Hạ Lan viết một bức thư cho Diệp Ân Tuấn, rồi đưa Trương Linh.
“Ý gì đây? Cô không gặp cậu ấy, bảo tôi đưa bức thư này cho cậu ấy sao?”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Từ bỏ hoàn toàn khiến trái tim cô vô cùng đau đớn, nhưng bây giờ việc ở bên nhau là càng không thể nào, sẽ chỉ càng đau đớn hơn mà thôi.
Nếu đã như vậy, không bằng giữ lại sự tốt đẹp ban đầu, chia tách ra, buông bỏ đoạn tình cảm này.
Trương Linh nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi tưởng rằng với tình yêu của cô dành cho cậu ấy thì sẽ không màng mọi thứ mà đi gặp cậu ấy, để cậu ấy chủ trì công đạo cho cô.”
Thẩm Hạ Lan ngơ ra.
Công đạo?
Công đạo là cái gì?
Khi tình yêu bị trộn lẫn với quá nhiều thứ thì đã mất đi sự tốt đẹp ban đầu rồi. Chỉ là cô vẫn luôn cố chấp không chịu buông xuống, cố gắng khiến bản thân chịu ấm ức mà đón nhận tất cả mọi người của nhà họ Diệp, cuối cùng bản thân lại không nhận được thứ gì, không giữ được thứ gì.
Bà nội nói đúng, thứ tình yêu và hôn nhân mà khiến bản thân phải chịu ấm ức thì sẽ không có được hạnh phúc.
Cô cắn môi dưới không nói gì, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt lại đã nói rõ tất cả.
Trương Linh không biết Thẩm Hạ Lan nghĩ như thế nào, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Cô thu dọn một chút đi, chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ rời đi. Sau khi chúng ta rời đi, tôi sẽ đưa bức thư này cho Diệp Ân Tuấn. Nếu cô đã không muốn gặp cậu ấy thì như vậy sẽ tốt nhất. Cô thấy sao?”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Tranh vẫn luôn ở trong lòng cô, lúc nghe thấy bọn họ phải rời đi thì thằng bé ngơ ra, nhưng vẫn im lặng, giống như một con búp bê sứ.
Thẩm Hạ Lan nhớ lại lúc mới gặp Diệp Tranh, đứa bé này đơn thuần biết bao, đáng yêu biết bao, tươi sáng biết bao, ai có thể ngờ được đứa trẻ im lặng khiến người ta đau lòng này lại là Diệp Tranh kia cơ chứ?
Rốt cuộc đám người lớn bọn họ đã mang đến bao nhiêu sự tổn thương cho đứa bé này?
Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Tranh, cảm thấy vô cùng áy náy.
Trương Linh cho người thu dọn mọi thứ, y tá lại đột nhiên xông vào.
“Viện trưởng, có người muốn gặp bà.”
“Ai?”
Trương Linh có chút mất kiên nhẫn, giờ này rồi còn ai muốn gặp bà nữa?
Y tá vội nói: “Người thuốc đó.”
“Hả?”
Trương Linh có chút ngoài ý muốn, Thẩm Hạ Lan cũng ngơ ra.
Lam Thần?
Từ lần trước sau khi trở về Hải Thành, món nợ giữa cô và Lam Thành đã tính toán rõ ràng rồi, từ đó về sau ai đi đường nấy, cũng không còn liên lạc gì nữa, chỉ là không ngờ Lam Thần sẽ đến tìm Trương Linh.
Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Đến tìm cô à?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Chuyện của cô bà Diệp làm vô cùng kín kẽ, có lẽ không bao lâu nữa, nhà họ Diệp sẽ truyền ra tin cô đã bỏ trốn cùng tài sản nhà họ Diệp, hoặc là tin cô chết vì bệnh, tóm lại bây giờ cô như thế nào, bà Diệp tuyệt đối sẽ không để giới bên ngoài biết đâu.
Lam Thần càng không thể nào biết được.
Trương Linh thấy Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Vậy cậu ta đến làm gì? Chẳng lẽ đến đưa tôi máu của cậu ta?”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan có chút co rút.
Trương Linh vô cùng cố chấp với máu của Lam Thần, đây có lẽ là sự cuồng nhiệt của người làm y, Thẩm Hạ Lan không hiểu nổi.
“Bảo cậu ta vào đi.”
Trương Linh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cho Lam Thần tiến vào.
Khi Lam Thần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngơ ra một lúc.
“Cô Diệp, cô cũng ở đây à?”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Sau khi Lam Thần chào hỏi với ôc xong thì nhìn Trương Linh nói: “Tôi đến đây để nhờ bà cứu một người.”
“Không cứu.”
Trương Linh lập tức từ chối.
Đáp án này hình như nằm trong dự đoán của Lam Thần.
Anh ta không quá thất vọng, thấp giọng nói: “Nếu bà giúp tôi cứu cô ấy, bất kể lúc nào bà cần đến máu của tôi, tôi đều sẽ cho bà.”
Trương Linh lập tức ngơ ra, có chút vui vẻ khó khống chế.
“Cậu nói thật sao?”
“Cô Diệp cũng ở đây, cô ấy sẽ làm chứng, chỉ cần bà giúp tôi cứu cô ấy, một thân máu này của tôi, bà cần lúc nào tôi cho lúc đó, đây là thù lao và lời hứa tôi dành cho bà.”
“Được! Tôi đồng ý!”
Trương Linh lập tức đồng ý.
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu.
Xem ra Lam Thần có chuẩn bị mà tới, chỉ có điều người khiến anh ta không màng mọi thứ như này chẳng lẽ là Phương Đình sao?
Phương Đình xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lần trước lúc ở thành phố ngầm, bọn họ còn không quan tâm được đến Phương Đình, cũng không biết rốt cuộc cô ta đã như thế nào rồi.
Thẩm Hạ Lan vốn định hỏi một tiếng, nhưng nghĩ một lúc, lại không nói gì nữa.
Bây giờ cô đã thành cái dáng vẻ này rồi, nào có tâm tư đi quản chuyện của người khác nữa?
Trương Linh cười nói: “Vừa hay chúng tôi sắp rời khỏi chỗ này, còn chưa nghĩ ra nên đi thế nào, nếu cậu đã bảo tôi đi cứu người, nếu cậu đã có cách đi từ bên ngoài vào đây, có phải cũng có cách đưa chúng tôi ra khỏi chỗ này hay không?”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút nghi hoặc.
Trương Linh vội giải thích: “Đã nói với cô rồi, Diệp Ân Tuấn và người của Khôn đàm phán ở đây, nơi này đã bị phong tỏa rồi, vào không được ra không xong, trừ phi có mối quan hệ đặc biệt, tuy tôi không biết tên nhóc này có mối quan hệ đặc biệt nào mà vào được thành phố A, có đều nếu cậu ta có thể làm được, chúng ta cũng không cần nghĩ cách đi ra ngoài nữa, bảo cậu ta đưa chúng ta ra ngoài là được.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới biết mọi chuyện.
Xem ra Diệp Ân Tuấn và người của Khôn ở đây đàm phán vô cùng quan trọng và nguy hiểm, nếu không cũng không phong tỏa cả thành phố A lại rồi.”
Khi nghe thấy tên của người đàn ông này một lần nữa, tim của Thẩm Hạ Lan lại đau đớn như bị kim đâm.
“Bà nói là hai người đều phải rời đi?”
“Đúng, làm sao? Có vấn đề gì à?”
Trương Linh ra vẻ nếu cậu không đồng ý tôi sẽ không cứu người nữa, khiến Lâm Thần lập tức lắc đầu.
“Không có vấn đề gì, chỉ là tôi tưởng rằng cô Diệp sẽ ở lại.”
“Chuyện này sẽ nói với cậu sau, cậu cũng đừng gọi cô ấy là cô Diệp nữa, gọi là cô Thẩm luôn đi. Tôi nghĩ cô ấy cũng mong như vậy, đúng không?”
Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Từ cô Diệp đến cô Thẩm, trong đó có bao nhiêu giọt nước mắt cay đắng thì cũng chỉ có cô hiểu rõ nhất.
Lam Thần ngơ ra.
Diệp Ân Tuấn hi sinh bao nhiêu cho Thẩm Hạ Lan anh ta đều thấy rõ, chỉ là bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan, e là đã gây ầm ĩ với Diệp Ân Tuấn rồi.
Lam Thần cũng không có sở thích thăm dò chuyện tư của người khác, gật đầu nói: “Được, tôi đi sắp xếp một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Tranh, cánh tay không quá dùng sức.
Diệp Tranh giãy giụa nhảy xuống, nắm tay Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ hiểu chuyện này khiến Thẩm Hạ Lan thấy vô cùng khó chịu.
Cô muốn nói vài câu với Diệp tranh biết nhường nào, nhưng lúc này cổ họng ngoài cảm giác cay nóng ra thì không thể làm gì khác.
Trương Linh vội đem hết số liệu y học Trung dược đi, những thứ khác không thèm nhìn tới.
Y tá có chút không nỡ.
“Viện trưởng, chỗ máy móc này đã tiêu tốn rất nhiều tiền đó.”
“Đống đồ này đi đâu cũng có thể mua được, mất thì mất, đem món đồ đáng quý nhất đi là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ ngơ ra.
Mang món đồ đáng quý nhất đi?
Vậy có phải cô đem tình yêu thuần túy của cô với Diệp Ân Tuấn đi cũng được coi là một loại tài phú không?
Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Hạ Lan mới dễ chịu hơn đôi chút.
Tốc độ phía bên Lam Thần rất nhanh, không bao lâu sau đã sắp xếp xong rồi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh, Trương Linh lên xe.
Đây là phiên bản mở rộng của Cadillac, có thể nhìn ra được giá trị quý giá của nó.
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Thần không có nhiều tiền, vậy chiếc xe này chưa chắc đã là của anh ta, thế nó là của ai?
Nhà họ Phương sao?
Nghe nói bối cảnh nhà họ Phương cũng có chút hùng mạnh.
Thẩm Hạ Lan không kịp nghĩ quá nhiều, chiếc xe đã lái đi rồi.
Diệp Tranh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, im lặng dựa vào lòng cô.
Trương Linh có chút ngưỡng mộ, thử bế Diệp Tranh qua đó, nhưng mỗi lần đều thất bại.
Cuối cùng bà thở dài, chỉ có thể nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lam Thần ngồi ở phía trước, có tài xế chuyên dụng đang lái xe.
Chiếc xe rời khỏi bệnh viện, đi trong thành phố không bị cản trở.
Lúc qua vùng ranh giới, phía trước đột nhiên xuất hiện rào cản, mà xe của Lam Thần cũng bị người ta cản lại.
Trương Linh nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Là Diệp Ân Tuấn!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan như bị siết chặt.
Cửa xe là kính tối màu, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn từ xe đi xuống, đi về phía bên này.
Chuyện quan trọng gì mà lại cần đích thân anh cản xe để kiểm tra?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đập nhanh hơn.
Diệp Tranh nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan không có bất cứ động thái gì, cậu bé vẫn tiếp tục ngồi im lặng trong lòng Thẩm Hạ Lan, không có bất cứ hành động gì.
Trương Linh vẫn lo lắng Diệp Tranh sẽ đột nhiên lao ra tìm Diệp Ân Tuấn nói gì đó, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của thằng bé, Trương Linh vừa thấy yên lòng lại vừa đau lòng.
Dù gì Diệp Ân Tuấn cũng đã nuôi Diệp Tranh bốn năm, về mặt tình cảm, Diệp Tranh vẫn khá thân cận với Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ lại cố kị Thẩm Hạ Lan mà không đi tìm Diệp Ân Tuấn, không thể không nói thằng bé quá hiểu chuyện.
Có lẽ cách làm của bà Diệp đã làm tổn thương trái tim của thằng bé, hoặc là thằng bé thật sự cảm thấy Thẩm Hạ Lan chỉ còn lại mình nó thôi, thằng bé thà nhìn Diệp Ân Tuấn bước tới cũng không chủ động lên tiếng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan từng chút thắt chặt lại.
Diệp Ân Tuấn tới rồi!
Liệu anh có phát hiện ra cô không?
Cô có thể thuận lợi rời khỏi đây không?
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì anh sẽ có phản ứng gì? Rồi anh sẽ làm gì?
Một loạt câu khỏi khiến đầu Thẩm Hạ Lan nhói đau lên.
Thậm chí cô còn muốn mở cửa xe để trốn khỏi nơi này.
Khi tay của Thẩm Hạ Lan chạm vào tay cầm của xe, Trương Linh căng thẳng nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Cô không ra ngoài, chúng ta còn có cơ hội rời đi, nếu cô ra ngoài thì chỉ có thể ở lại. Cô nghĩ kĩ đi, nếu thật sự muốn ở lại, tôi không cản cô.”
Cánh tay của Thẩm Hạ Lan lập tức ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!